Mất người yêu chỉ vì tôi là "gái tỉnh lẻ"
Vì anh là con trai Hà Nội gốc, còn tôi chỉ là cô gái tỉnh lẻ... chính vì thế nên gia đình anh đã tìm mọi cách để chia cách tình yêu của chúng tôi.
Ngày tôi học năm thứ 3 Đại học, tôi có rất nhiều chàng trai quan tâm và theo đuổi nhưng tôi chọn anh, chàng trai tôi yêu thương ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt. Chúng tôi đã có với nhau những tháng ngày thật hạnh phúc! Tôi yêu anh và anh cũng thế, chúng tôi luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc nhau và luôn dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất.
Tôi nhớ những ngày anh ốm đau nằm viện, tôi luôn đến bên anh, chăm sóc cho anh rất chu đáo, hay những ngày tôi đi thực hành, anh không quản nắng mưa đưa đón tôi đi về… chúng tôi đã có những khoảng thời gian bên nhau thật ngọt ngào!
Tôi nhớ những ngày anh ốm đau nằm viện, tôi luôn đến bên anh, chăm sóc cho anh rất chu đáo, hay những ngày tôi đi thực hành, anh không quản nắng mưa đưa đón tôi đi về… chúng tôi đã có những khoảng thời gian bên nhau thật ngọt ngào!
Tôi đã từng cầu xin được ở bên anh mãi mãi... |
Nếu như cuộc sống cứ theo ý mình thì thật tốt biết bao! Tôi đã từng đến chùa, thành tâm cầu xin được ở bên anh mãi mãi… Thế nhưng, những ngày tháng tươi đẹp ấy cũng vội vàng qua mau. Ngày anh nói lời chia tay, tôi nghẹn ngào trong nước mắt… tôi không hiểu vì sao anh lại thế? Tôi chênh vênh với những cảm xúc nghẹn đắng lòng…
Cuối cùng, anh cũng đã nói ra lý do khi phải chia tay tôi, “Vì bố mẹ không đồng ý cho anh yêu em”… Cũng vì anh là một chàng trai Hà Nội gốc, còn tôi chỉ là một cô gái tỉnh lẻ nên bố mẹ mới ngăn cấm tình yêu của chúng tôi dữ dội như vậy! Rồi anh còn an ủi, “Anh sợ rằng sau này khi thành vợ chồng, anh sẽ hết yêu em và làm khổ em”… Anh cao thượng đến mức đã tính toán cho tương lai và sợ làm khổ tôi ư? Chẳng nhẽ sự chia tay này cũng chỉ vì anh lo lắng cho tương lai của tôi, còn anh đành lòng chấp nhận thiệt thòi một mình sao?
Tình yêu đầu đời của tôi đã tan vỡ như thế! Ba tháng trôi qua, tôi vẫn cảm thấy tim mình đau nhói, dù bên ngoài vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ và không đau buồn…
Rồi có một chàng trai khác đến bên tôi, quan tâm và tốt với tôi hơn anh, không những thế, điều kiện gia cảnh của anh ta cũng tốt hơn nhà anh… Cuối cùng, tôi cũng đã nhận lời đi chơi cùng họ để quên đi hình bóng anh.
Đi bên họ tôi vẫn cười, vẫn vui nhưng bất chợt nhìn thấy những chốn hai đứa mình đã từng đi qua, tôi thẫn thờ như kẻ mất hồn. Đêm đêm, tôi vẫn thao thức khóc với nỗi nhớ thương anh… dường như ba tháng xa nhau chưa đủ để tôi quên đi tất cả những yêu thương và kỉ niệm êm đềm ngày còn bên anh!
Sau những phút giây phiêu lưu bên những người đàn ông khác, tôi cũng nhận ra rằng, đó không phải là tình yêu. Tất cả những cảm xúc ấy đều là giả dối và che lấp đi tâm hồn yếu đuối bên trong của tôi…
Tối qua tôi lại khóc! Tôi nhớ anh, hận anh… anh bảo anh yêu tôi, lo lắng cho tôi, vậy sao anh vẫn nhất quyết chia tay tôi? Tôi không biết làm sao để quên được anh… dù bên cạnh tôi là người bạn mới… nhưng bất giác, tôi đã gọi nhầm tên anh!
Giờ đây, tôi đang rất buồn và bế tắc… tôi vẫn chấp nhận vui vẻ bên cạnh người đàn ông khác nhưng trong lòng là cả một trời giông tố. Chẳng nhẽ suốt cuộc đời này, tôi sẽ phải rời xa người đàn ông tôi yêu thương nhất? Tôi sẽ phải chung sống với một người đàn ông khác, rồi sinh con, đẻ cái, chăm lo gia đình cho một người đàn ông khác mà không phải là anh sao?