Fashion

sdgad

New Post

Rss

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tam Su. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tam Su. Hiển thị tất cả bài đăng
no image

Thiếu kiềm chế, xuất tinh ở bê bơi liệu có thai không ?


Em và bạn trai đi bơi, trong lúc đó bạn ấy xuất tinh, liệu em có thai không?

Xin chào thư mục Tư vấn chuyện phòng the!
Hiện giờ cháu đang rất lo lắng, cháu không biết mình Co thai hay không? Mong chuyên mục giải đáp giúp cháu.
Cách đây 3 tháng, cháu và bạn trai có cùng nhau đi bơi. Trong lúc bơi, bạn cháu vì không kiểm soát được nên đã xuất tinh. Khi đó, chúng cháu đang ở rất gần nhau. Từ đó tới giờ, cháu chưa có kinh nguyệt trở lại. Cháu không biết như vậy có phải là cháu có thai rồi hay không? Mong chuyên mục giải đáp giúp cháu. Cháu xin chân thành cảm ơn! (Cháu gái)
Trả lời:
Cháu gái thân mến! Cảm ơn cháu đã gửi những thắc mắc của mình về cho chuyên mục. Vấn đề của cháu, chuyên mục xin được giải đáp như sau:
Trường hợp của cháu sẽ không thể nào Co thai được. Tinh trùng chỉ sống trong môi trường âm đạo mà thôi. Khi bạn trai em xuất tinh dưới nước, tinh trùng không được sống trong môi trường của nó nên sẽ chết. Hơn nữa, cả em và bạn ấy đều mặc quần áo, chú tinh binh đó dù có khỏe mạnh tới mấy cũng không thể nào bơi qua ngần ấy chướng ngại vật để tiếp xúc với “cô bé” đó.
Co thai khi xuat tinh o be boi ?
Tinh trùng chỉ sống được trong môi trường âm đạo nên không thể có thai do bạn trai xuất tinh lúc đi bơi (Ảnh minh họa)
Việc em bị mất kinh có thể do nhiều nguyên do mà một trong những nguyên nhân đó là vấn đề tâm lí của em không thoải mái. Có thể em quá lo sợ chuyện Co thai với bạn trai dẫn tới kinh nguyệt bị rối loạn. Em nên điều chỉnh ăn uống, hoạt động sống và giữ cho tình thần thoải mái, tất yếu kì kinh sẽ trở lại bình thường. Nếu như trẩm kinh quá lâu, em có thể đi khám bác sĩ để biết chính xác nguyên nhân.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
no image

"Em không còn trinh nhưng anh không được khinh!"

Anh còn bảo “Vì cô đã dễ dãi với một thằng, nên cô cũng dễ dãi được với ti tỉ thằng khác!”. Không biết cái thứ logic vớ vẩn đó, anh lấy ở đâu ra? Tôi mất trinh, nhưng tôi không quan hệ vô tội vạ, không phải cứ có đàn ông rủ rê là tôi nhảy ngay lên giường với họ 



Anh hỏi “Nếu chúng mình “yêu thật sự“, anh sẽ là người đàn ông đầu tiên của em chứ?”.  Nhưng... em chẳng còn là gái trinh!
Anh hỏi “Nếu chúng mình “yêu thật sự“, anh sẽ là người đàn ông đầu tiên của em chứ?”. Nhưng... em chẳng còn là gái trinh!
"Gửi người đàn ông tôi đã từng yêu thương nhất!
Em sẽ không xưng là em mà xưng là tôi với anh trong thư này. Bởi vì khi xác định viết lá thư cuối cùng này cho anh, tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Có thể nói chưa khi nào tôi bình tâm, thanh thản và tự tin như lúc này.
Nói thực, suốt gần 1 tuần nay, cứ hình dung khuôn mặt bất ngờ và đầy thất vọng của anh, ánh mắt khinh thường của anh, thái độ không muốn chạm vào người tôi của anh, tôi đã hiểu ra tất cả.
Tất cả chỉ vì tôi đã thú nhận đến thật thà, dại dột mà anh có thái độ lạnh lùng, ích kỷ và khó hiểu đó. Anh đã hỏi “Nếu chúng mình "yêu thật sự", anh sẽ là người đàn ông đầu tiên của em chứ?”. Câu trả lời của tôi là “Em xin lỗi nhưng anh không phải người đầu tiên của em!”.
Và thế là, anh tránh mặt tôi, anh nhắn tin nói cần phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này.

Bạn bè thân nói sao tôi dại thế. Sao không nói với anh vẫn còn trinh dù thực tế đã mất rồi và sau đó âm thầm đến bệnh viện mà vá lại tấm màng đã mất.
Tôi biết nếu làm như vậy, anh sẽ vui mừng, sẽ yêu tôi nhiều hơn. Nhưng tôi không bao giờ muốn nói dối cũng như tiếc nuối về những gì đã nói, đã làm. Và cả 1 lí do quan trọng hơn, bản thân tôi không thấy tôi mất trinh là lỗi lầm gì to lớn để phải che giấu.
Đúng vậy, tôi không còn trinh nhưng anh và tất cả mọi người không có quyền khinh tôi dù viện bất cứ lý do nào.
Người tôi đã trao chữ trinh là người yêu đầu tiên của tôi. Khi ấy, tôi yêu hết mình, yêu không toan tính thiệt hơn cho bản thân. Người đó hỏi tôi “Có yêu không? Yêu thì việc gì phải tiếc!”. Và cuối cùng tôi đã chẳng tiếc thật.
Anh không chấp nhận được chuyện đó, anh nói rằng “Không ngờ còn trẻ mà cô đã sa đọa như thế!”. Tôi không cho rằng làm chuyện ấy trước hôn nhân là sa đọa. Chẳng phải anh cũng đang rủ tôi quan hệ trước hôn nhân đó sao? Tức là anh đang rủ tôi sa đọa cùng anh đấy!
Tôi chỉ nghĩ đơn giản là yêu thì phải hết mình. Tôi không đắn đo nhiều khi trao trinh tiết cho người mà tôi tin tưởng là một nửa cuộc đời mình. Và sau này, khi tình cảm thay đổi, tôi và người đó không đến được với nhau, tôi cũng chẳng hối hận. Tại sao tôi phải hối hận vì đã yêu hết lòng cơ chứ?
Tôi đã nghĩ khi biết chuyện, anh sẽ chẳng giận tôi đâu. Bởi vì anh hiểu tôi, anh trân trọng tình yêu của chúng ta nên anh sẽ không coi cái màng trinh đó như là vương miện. Có nó, tôi là nữ hoàng của anh. Không có nó, tôi trở thành “con đĩ rẻ tiền”.
Anh còn bảo tôi là “Vì cô dễ dãi với một thằng, nên cô cũng dễ dãi được với ti tỉ thằng khác!”. Không biết cái thứ logic vớ vẩn đó, anh lấy ở đâu ra? Tôi mất trinh, nhưng tôi không quan hệ vô tội vạ, không phải cứ có đàn ông rủ rê là tôi nhảy ngay lên giường với họ.
Tôi không phải là người con gái dễ dãi. Tôi chỉ thân mật với người đàn ông mà tôi có tình cảm, người tôi yêu thương. Còn những kẻ khác, đến nắm tay tôi cũng chẳng cho nữa là quan hệ thể xác.
Tôi không đáng bị anh sỉ nhục rằng “Mất trinh rồi, biết khoái cảm rồi, sẽ tìm đến đàn ông để thỏa mãn”. Tôi cũng có ham muốn, có thất tình lục dục như ai. Nhưng tôi biết kiềm chế, biết sống sao cho đúng là 1 con người chứ không phải 1 con vật chỉ biết tìm giống đực khi lên cơn thèm khát.
Tôi vẫn còn nhớ nụ cười khẩy của anh khi ấy. Anh thì thào “Thảo nào cô không cho tôi quan hệ, hóa ra là để che giấu chuyện đã mất...”.
Anh nhầm! Chẳng qua, tôi cảm thấy quan hệ giữa tôi và anh chưa đến mức tiến tới bước ấy. Chúng ta mới yêu nhau được vài tháng. Cho dù tôi yêu anh rất nhiều nhưng chúng ta vẫn chưa tìm hiểu nhau kĩ, tôi chưa tin tưởng anh đến mức đi đến quan hệ tình dục.
Tôi muốn cuộc yêu giữa chúng ta sẽ là sự thăng hoa về cảm xúc, sự kết hợp của hai tâm hồn đồng điệu. Tôi không muốn chúng ta quan hệ chỉ vì bị thứ nhục dục tầm thường kia xô đẩy.
Sao anh có thể cho rằng tôi chưa tiến đến “bước cuối” với anh chỉ vì không muốn bị phát hiện bản thân không còn trinh trắng. Nếu tôi thủ đoạn như vậy, tôi chỉ cần bỏ dăm ba triệu đi vá màng trinh rồi lừa dối anh. Thế chẳng đơn giản hơn nhiều ấy chứ!
Tất cả chỉ vì tôi không trong trắng mà anh khinh thường tôi. Nhưng này, liệu anh có còn zin không mà bắt tôi phải zin? Nếu anh không còn trong trắng thì anh dựa vào cái gì mà bắt tôi phải còn trinh chứ? Dựa vào anh là đàn ông, còn tôi là phụ nữ sao?
Tôi coi thường suy nghĩ ngu ngốc đó. Tại sao phụ nữ cứ phải giữ chữ trinh, còn đàn ông thì được lăng nhăng thoải mái. Tôi nói cho anh biết, cái thời trinh tiết là tất cả đối với phụ nữ qua lâu rồi. Nếu anh chỉ nhìn vào cái màng trinh mà không nhìn được vào tâm hồn tôi, anh chẳng xứng đáng được ở bên tôi đâu.
Mà kể cả nếu anh còn trong trắng, anh cũng chẳng có quyền khinh tôi. Nếu anh cay cú chỉ vì “tôi còn trinh mà cô không trinh”, thì anh là 1 thằng đàn ông quá trẻ con, quá so đo thiệt hơn. Người đàn ông như thế cũng chẳng xứng để bước vào cuộc đời tôi.
Anh bảo “Đàn ông ai cũng vậy thôi, cũng muốn mình là người độc chiếm, muốn mình là người đầu tiên và người cuối cùng của người phụ nữ mình yêu thương”. Ừ thì cũng buồn đấy. Nhưng nếu yêu thật sự, người ta sẽ chỉ buồn giây lát và bỏ qua tất cả. Đáng gì 1 cái màng trinh với vài giọt máu trong lần đầu quan hệ. Những thứ đó sao có thể sánh bằng tình cảm con người, bằng tương lai hạnh phúc.
Sẽ chẳng có ai dằn vặt người yêu, hành hạ người yêu chỉ vì cô ấy không còn tấm màng trinh sinh học. Thế mà, anh lại còn xách mé tôi “Đã sai còn không chịu xin lỗi” (?!).
Anh có đang nằm mơ không đấy anh? Tôi sẽ chẳng xin lỗi, van nài anh vì tôi đã mất trinh. Nếu làm như vậy, chẳng khác nào tôi đánh mất đi bản chất thật của mình - 1 người con gái yêu không toan tính và không bao giờ hối tiếc vì điều đó.

"Em không còn trinh nhưng anh không được khinh!" 2
Giờ tôi hiểu rằng, anh chỉ yêu cái màng của tôi chứ đâu yêu con người tôi. Mà tôi thì đâu còn cái tấm màng đó để anh yêu nữa.
Tôi nhất định sẽ không cầu xin tình yêu của anh đâu. Giờ tôi hiểu rằng, anh chỉ yêu cái màng của tôi chứ đâu yêu con người tôi. Mà tôi thì đâu còn cái tấm màng đó để anh yêu nữa. Vậy thì chúng ta còn gì mà nói nữa, chúng ta nên dừng ở đây là được rồi.
Màng trinh của tôi có thể mất, nhưng danh dự thì không anh ạ. Tiếp tục ở bên anh, tôi sẽ là đứa con gái nhục nhã, hèn mọn, quanh năm bị anh sỉ vả và phải van lơn tình yêu rẻ mạt của anh. Không bao giờ tôi làm thế vì không ai có quyền khinh rẻ tôi, kể cả anh!
Cảm ơn anh vì đã vô tình hỏi đến cái màng của tôi. Cũng may vì nhờ đó mà tôi biết bộ mặt ích kỉ, gia trưởng, giả dối của anh. Và nói thẳng, tôi cũng không còn coi trọng anh một mi-li-mét nào.
Anh không xứng đáng để làm chú rể của tôi trong ngày cưới. Anh không xứng đáng trở thành người bố của các con tôi sau này. Nhất là anh không xứng đáng là người đàn ông để tôi tin tưởng, yêu thương, chia sẻ nỗi đau cũng như cuộc sống tuyệt vời này.
Vĩnh biệt anh!".
no image

Hơn 20 năm nhìn chồng ngủ với 'người lạ' tại nhà

Tôi đang sống già “con ở”, non vợ chồng với chính chồng mình. Vì theo giấy tờ, anh ta vẫn là chồng tôi, tuy nhiên, 20 năm nay, tôi đắng lòng nhìn chồng tôi vui vẻ với người phụ nữ khác cùng với đứa con của họ.
Tôi năm nay đã 47 tuổi, lấy chồng từ thuở 17. Gia đình chồng tôi làm nghề buôn bán trên phố lớn. Việc tôi lấy được người chồng khá giả giống như được món hời. Tuy nhiên, sau 3 năm mà tôi vẫn không thể có con. 30 năm trước, cứ vô sinh là đổ tại phụ nữ, cũng chẳng thể đi khám xét để biết vô sinh vì đâu, chạy chữa thế nào. Vì thế, sau 5 năm uống thuốc thầy lang ở khắp nơi, gia đình nhà chồng tôi bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

Chồng tôi thở dài sườn sượt. Anh chị chồng lườm nguýt, bóng gió tôi là con cá khô. Mẹ chồng tôi gọi tôi vào bảo nếu không sinh được con thì để chồng tôi đi gửi con chỗ khác, còn tôi vẫn ở lại cùng bố mẹ, vẫn là vợ cả, được coi trọng.


Ảnh minh họa
Tôi chẳng có chỗ để đi. Nhà bố mẹ tôi nghèo, lại có hai em trai, tôi không thể trở về. Xưa nay, tôi chỉ làm ruộng cùng gia đình, lấy chồng thì làm việc nhà, không hề có tiền dắt lưng. Tôi đành gạt nước mắt gật đầu. Tuy nhiên, tôi vẫn còn mang ơn họ vì đã không đuổi tôi đi. Lúc đó, tôi không nghĩ được rằng, ông nội chồng đang ốm nặng, bà nội chồng cũng đã bắt đầu lẫn, mẹ chồng tôi cần người cơm bưng nước rót, lau dọn, đổ bô.
Chồng tôi nhanh chóng tìm được người phụ nữ khác. Lúc đầu, họ thuê nhà ở riêng, khuất mắt tôi. Nhưng khi chị ta có bầu, mẹ chồng tôi tỉ tê với tôi, để cô ta về “tiện chăm sóc” và để chồng tôi về nhà. Mẹ chồng bảo chỉ cần cô ta cai sữa cho con là sẽ đuổi đi. Chồng tôi cũng ra mặt bảo muốn về nhà để vợ chồng được gần gũi, chuyện với người phụ nữ kia chỉ là “con cái, không có tình cảm”.

Tôi lại cả nể gật đầu. Không hiểu sao lúc đó tôi lại mụ mị, tin họ. Nhưng có lẽ, nỗi sợ hãi thân cô thế cô, không nghề, không tiền bạc, không gia đình giữa thành phố lớn khiến tôi sợ hãi đến lú lẫn.

Người chăm sóc “vợ hờ” của chồng đương nhiên là tôi, vì mẹ chồng tôi còn bận đi chùa chiền, lễ lạt. Lúc đó, tôi 24 tuổi, một mình chăm sóc ông bà nội của chồng, cáng đáng thêm “vợ hai” chồng đang ở cữ, ông bố chồng khó tính trong đường ăn uống.

Người phụ nữ kia cho dù biết tôi là vợ chính thức, nhưng cũng sai bảo tôi như con ở, chẳng nề hà quát nạt, vặn vẹo. Thậm chí, cô ta còn liên tục diễu qua mặt tôi, vuốt cái bụng bầu một cách đắc thắng. Cô ta cũng làm mình làm mẩy, giữ chặt chồng tôi trong phòng. Chồng tôi chỉ nhìn hay hỏi chuyện tôi là cô ta lại giận dỗi, đấm bụng thùm thụp. Chồng tôi hãi quá, không dám lại gần.

Cô ta chiếm phòng ngủ, đuổi tôi xuống phòng xép gần bếp. Có độ đôi lần, khi vợ ở cữ, chồng tôi có lẻn xuống với tôi, vội vàng như ăn trộm. Căng thẳng, đau đớn, tôi giống như cái xác khô. Chồng tôi cũng tự chán. Đương nhiên, không thể đuổi nổi người phụ nữ đó khỏi phòng.

Tôi cứ lầm lũi không ngẩng mặt lên. Tự thân coi mình là con ở. Chỉ khi ngồi một mình dưới căn phòng sát bếp, nhìn chồng vui vẻ bên cô ta và những đứa con, tôi mới đắng lòng. Thậm chí, cô ta còn sinh một lèo 3 đứa con. Cô ta càng đẻ, vị trí của tôi càng thấp xuống.

Giờ tôi 47 tuổi. Vẫn không có chút tài sản gì. Vợ hờ của chồng coi tôi là con ở. Chồng tôi nhìn tôi như cái giẻ chùi chân. Mẹ chồng tôi chẳng nói ra, nhưng cũng coi tôi không hơn gì tôi mọi. Ba đứa con riêng của chồng cũng quát nạt, sai khiến tôi. Tôi đã không dám ra đi thời trẻ. Giờ tôi càng không thể ra đi.

Trần Ánh Tuyết (dondau19...@yahoo.com)

(Theo Dân Việt)
no image

Phát hiện ảnh 'mát mẻ' của vợ đêm tân hôn

Cuộc điện thoại ngay đêm tân hôn đã kéo tôi ra khỏi phòng khách sạn và tận mắt được chứng kiến những bức ảnh khỏa thân của vợ với tình cũ.

Sau tiệc cưới, mọi người ra về hết, tôi và em về phòng dành cho đôi tân hôn tại khách sạn. Mặc nguyên bộ áo quần chú rể chưa thay đợi em tắm, tôi thả lỏng cơ thể xuống ga giường sau một ngày tiếp khách mệt mỏi đến rã rời. Bỗng chuông điện thoại reo lên, số lạ, đầu dây bên kia phát ra giọng nam đầy giễu cợt và thách thức:


- Alo! Chào chú rể! Đêm nay tân hôn chắc là hạnh phúc nhỉ? Tôi có một số bí mật về vợ anh, có lẽ anh rất cần phải biết. Tôi đang ngồi ở quán cafe Thảo Nguyên. Khách sạn nơi anh đang ở đi bộ sang đây chưa tới 10 phút. Tôi sẽ đợi anh đến.
- Xin lỗi, anh có thể cho tôi biết anh là ai?
- Là ai không quan trọng. Tôi chỉ muốn cho anh biết sự thật về vợ anh - đầu dây bên kia bắt đầu nói với giọng gay gắt - Anh không đến là một sai lầm.


Tôi cúp máy suy nghĩ. Người gọi điện ấy là ai? Qua giọng nói thì hình như người ấy rất ghét vợ mình. Nhìn lên đồng hồ mới bảy giờ mười lăm phút, thôi thì gặp mặt một chút, còn hơn ngồi suy nghĩ lung tung. Trong phòng tắm bước ra, em dịu dàng nhìn tôi nói:


- Anh vào tắm đi, nước cuốn đi tất cả sự mệt mỏi. Em tắm xong thấy tỉnh táo và thoải mái liền.
Tôi mỉm cười nói:
- Bây giờ anh đi ra ngoài có chuyện một chút, em nghỉ ngơi đi. Khoảng nữa tiếng nữa anh sẽ về - tôi vừa nói vừa véo mũi em dỗ dành.
Người gọi điện đến là người yêu cũ của em. Tướng thuật cho rằng "mệnh người do thiên bẩm và biểu lộ ra ở hình thể". Tính mệnh lộ ra ở hình cốt, nhìn vào đôi mắt tam giác, giọng nói bén nhọn như mũi dùi, tôi thầm nghĩ, ở người này mình khó cùng chung đồng cảm. Tôi ngồi xuống và hỏi:
- Anh có chuyện muốn gặp tôi?
Chỉ chờ có thế, anh ta đã vội đưa cho tôi xấp ảnh, với nụ cười cửa miệng và nói:
- Tôi nói ra sợ rằng anh không tin, nhưng anh hãy nhìn vào xấp hình này để biết trước đây vợ anh và tôi đã có quãng thời gian hạnh phúc biết nhường nào?
Tôi lặng đi và ngượng đến đỏ mặt trước những tấm hình khỏa thân của em và người ấy đang tình tứ bên nhau. Chỉ lướt qua mà không dám xem hết cả xấp ảnh, tôi tự trấn tĩnh lại rồi nói:
- Anh hẹn tôi ra đây chỉ để xem mấy tấm hình này thôi sao? Bí mật là đây ư?
Với vẻ tự đắc, anh ta cười nói: 
- Thì anh cứ xem hết đi đã. Tôi muốn cho anh biết cô ấy nóng bỏng đến mức nào. Suốt một thời gian dài tình tứ, thế mà cô ấy kiêu ngạo nói tôi là thứ chẳng ra gì, chẳng đáng làm chồng của cô ấy. Để xem trước những bức ảnh này, cô ấy còn mạnh miệng nói về tôi như thế không. Anh có đủ tự tin để đưa cô ấy về làm vợ mình chứ? Nhờ anh nói lại với cô ấy, đây là món quà tôi dành cho cô ấy trong ngày cưới, đặc biệt là đêm tân hôn.


Tôi giận run, đặt xấp hình xuống trước mặt anh ta nói:
- Cô ấy nói đúng! Anh là thứ chẳng ra gì, là người đàn ông hèn hạ nhất mà tôi đã gặp. Tại sao trước đây cô ấy lại chọn anh làm người yêu nhỉ? Anh tưởng là đưa xấp hình này cho tôi, xem xong là tôi bỏ cô ấy hay mạt sát cô ấy hay sao? Không bao giờ.


Tôi giận dữ nói tiếp:
- Thật sự mới nhìn qua tôi rất thất vọng nhưng anh thử nghĩ và thống kê lại xem, trong một ngày cả nước chúng ta có bao nhiêu cặp quan hệ trước hôn nhân. Sẽ có nhiều cặp tình tứ và nóng bỏng hơn những bức hình kia nhiều, chỉ có điều những người đàn ông có lòng tự trọng, có nhân cách họ không bao giờ làm những trò hề ti tiện giống như anh. Tôi không biết giữa anh và cô ấy có mâu thuẫn gì dẫn đến chia tay, bởi tôi nghĩ đã yêu nhau thì nên tôn trọng đến quá khứ của cô ấy, cho nên không bao giờ tôi gặng hỏi lấy một lời. Nhưng bây giờ anh đã cho tôi biết sự thật, thì tôi cũng sẽ nói cho anh biết, qua sự việc này tôi cảm thấy thương cô ấy hơn. Đối với anh, cô ấy đã cũ, đã qua tay anh nhào nặn đến hư thối, nhưng đối với tôi, cô ấy là người phụ nữ mới, quyến rũ và rất khôn khéo trong cư xử với mọi người. Anh hãy đem xấp hình ấy về đi, cô ấy không thích đón nhận những món quà ấy đâu, đừng để cô ấy xem thường anh thêm một lần nào nữa.


Nói xong tôi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng, bối rối của anh ta. Tôi lang thang lòng nặng trĩu, sự việc quá bất ngờ, trước những hình ảnh đập vào mắt thực sự làm tôi choáng váng. Ngồi một mình bên bờ sông Hương, tách cà phê đen vẫn không thể làm cho tôi tỉnh táo. Chuông điện thoại đổ liên tục, em gọi đến nhưng tôi chẳng buồn nhấc máy, tôi chẳng đủ cao thượng để giáp mặt em lúc này.



11h đêm tôi mới bước về đến phòng. Em ngồi buồn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Không nói gì, tôi vào phòng tắm. Em nói đúng, nước cuốn đi tất cả những mệt mỏi muộn phiền. Tôi ngồi xuống cầm tay em nói lời xin lỗi vì đêm tân hôn đã để em ngồi chờ buồn, em ngước đôi mắt buồn nhìn tôi nói:


- Em đã biết hết rồi. Thằng khốn ấy đã điện thoại cho em, điều mà em luôn lo sợ bây giờ đã đến. Anh đừng tỏ ra cao thượng như thế, em đau lòng lắm, em không xứng với anh - vừa nói em vừa lấy ra tờ giấy ly hôn em mới viết đưa cho tôi.


Tôi xé tờ giấy ly hôn nói:


- Thánh nhân vẫn còn đôi lần mắc lỗi huống gì những người trần như chúng ta. Nói không trách em thì không thật lòng chút nào. Quá khứ để nó ngủ yên, anh chỉ mong giờ đây khi đã là vợ anh rồi, em sẽ là người vợ tốt, là tấm gương cho con cái sau này. Qua sự việc vừa rồi chính là bài học kinh nghiệm cho cả em và anh tránh để không lặp lại thêm một lần nào nữa. Cuộc sống chúng ta sau này còn có rất nhiều chông gai, em và anh cùng chung vai giải quyết, chứ không phải lúc nào cũng dùng tờ giấy ly hôn để buông xuôi, nó chỉ là tờ giấy thông hành góp phần vững chắc cuộc hôn nhân mà thôi.


Em vẫn khóc, tôi lại tiếp tục:


- Khi đến với nhau bằng tất cả sự thương yêu, thì khi chia tay nên nhẹ nhàng và lịch sự. Em không yêu người đàn ông đó nữa thì nên nói nhẹ nhàng, tránh sỉ nhục, mạt sát. Em đã làm lòng tự ái của anh ấy bị tổn thương, cho nên anh ấy quay lại để trả hận. Anh mong không chỉ em mà tất cả những phụ nữ khác có hoàn cảnh như em nên biết, tránh những hậu quả không hay xảy ra.


Em ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa nói:


- Thế là anh đã tha thứ cho em sao? Anh không giận em ư? Em cảm ơn anh! Em hứa sẽ cố gắng làm tốt vai trò của người vợ, người con dâu trong gia đình, và vai trò người mẹ sau này nữa.
Tôi ôm em vào lòng và chỉ lên đồng hồ nói: 
- Đã 2h sáng rồi, không được khóc nữa, em định bỏ qua đêm tân hôn sao?
Em áp sát vào tôi nói: 
- Không đâu, đêm nay không chỉ là đêm tân hôn, mà là đêm của sự tha thứ, một đêm mang bao kỷ niệm theo em mãi sau này. Cảm ơn anh, em rất hạnh phúc ông xã à! 
no image

Bồ chồng đòi mặc áo lót hộ con dâu

“Mà tay con vẫn còn đau nên mặc áo lót sẽ thấy khó khăn phải không? Nếu con không ngại thì bố cài nút áo đằng sau ngực cho”. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại ậm ừ gật đầu.

Đã mấy lần tôi định viết tâm sự của mình lên đây, nhưng tôi lại ngại lỡ bố chồng tôi có đọc được thì đúng là chẳng hay ho chút nào. Vì thế, tôi càng cố âm thầm giữ kẽ thì bố chồng tôi càng vô tư, suồng sã đòi làm một hành động rất ư phản cảm: mặc áo ngực cho con dâu. Dù tôi cũng biết, ông chẳng có ý gì khác ngoài muốn chăm lo tốt nhất cho tôi.

Tôi và anh quen nhau trong một lần cả hai cùng theo lớp của mình đi du lịch và bị lạc. Khi cùng nhau tìm đường về lại khách sạn, hai đứa đã gặp nhau và cùng trò chuyện. Chúng tôi đã cho nhau số điện thoại. Từ đó, hai chúng tôi tuy học khác trường nhưng vẫn thường liên lạc với nhau. 

Anh lớn hơn tôi 3 tuổi nên anh ra trường trước. Tuy nhiên, sau khi quen nhau 1 năm, anh nói lời yêu. Tôi hạnh phúc và luôn cảm thấy nhỏ bé trong vòng tay anh. Phải nói rằng anh là con trai thành phố nhưng rất chân tình.
Yêu nhau được 4 năm, chúng tôi làm lễ cưới. Khi ấy cả hai đứa đều có công ăn việc làm ổn định tại thành phố. Nhà chồng tôi rất neo người. Trong nhà lúc nào cũng chỉ có 2 vợ chồng tôi và bố chồng.


Mẹ chồng tôi mất sớm khi chồng tôi mới 9 tuổi. Từ đó, bố chồng tôi ở vậy nuôi con khôn lớn. Từ nhỏ đến lớn, chuyện vui buồn gì anh cũng kể cho bố nghe. Thậm chí ngày tôi yêu anh, anh cũng kể nhiều chuyện về bố cho bạn gái nghe.

Qua lời anh kể và qua thực tế làm dâu nhà anh gần 1 năm nay, tôi thấy bố chồng tôi là người trầm tính nhưng ông rất tốt. Ông coi tôi chẳng khác nào con gái. Ông cũng luôn gần gũi tâm sự với tôi mọi việc lớn nhỏ trong nhà.
Vì nhà mẹ đẻ tôi ở xa mãi tận Sơn La nên về Hà Nội làm dâu, tôi cũng không có người thân thích. Bởi thế, mọi tình cảm tôi dành hết cho chồng và nhà chồng. Tôi coi bố chồng cũng như bố đẻ của mình nên cũng một mực đối xử với bố kính trọng và đúng mực.

Hàng ngày vợ chồng tôi đi làm, ông ở nhà đỡ đần cơm nước và giặt giũ cho cả nhà. Cứ đi làm về, vợ chồng tôi chỉ việc tắm giặt là ăn cơm. Ăn cơm xong cả nhà lại quay quần trò chuyện vui vẻ. Mới cưới nhau được 3 tháng mà ông cứ thúc giục vợ chồng tôi mau có cháu bế bồng cho vui cửa vui nhà. Vợ chồng tôi cũng mong thế lắm, chỉ có điều tin vui vẫn chưa đến.

Đúng 3 tháng sau ngày cưới, chồng tôi nhận được quyết định đột xuất sang nước Pháp công tác 6 tháng. Anh không muốn xa vợ và bố nên định khước từ. Tôi dù không muốn anh đi nhưng cũng không thể làm mất cơ hội thăng tiến trong công việc của chồng nên động viên anh mãi. Cuối cùng, anh cũng đồng ý xa vợ 6 tháng.

Trước khi đi, anh không ngừng gửi gắm vợ cho bố chồng chăm nom giúp. Anh bảo: “Con đi sang Pháp rồi, không có ai chăm sóc H. Bố ở nhà nhớ chăm sóc cô ấy giúp con nhé. Có như vậy con mới yên tâm đi được”. Và tất nhiên bố chồng tôi đồng ý.

Từ ngày chồng đi công tác nước ngoài, cứ mỗi chiều đi làm về nhà là tôi cảm thấy buồn và chán. Cũng may có bố chồng yêu thương hết mực nên tôi cũng khuây khỏa hơn. Hơn nữa, tôi cũng cảm nhận rõ, bố tập chăm sóc tôi nhiều hơn. Ông liên tục gắp cho tôi ăn, bắt tôi ăn sáng đúng giờ, gọi tôi dậy tập thể dục buổi sáng… để cơ thể khỏe mạnh nhất chờ đón chồng về.

Nhiều lần, thấy con dâu đi làm về mệt mỏi, ông còn mua tổ yến hấp với đường phèn để bồi dưỡng cho tôi. Tôi ái ngại khi thấy ông chăm sóc con dâu quá chu đáo nên phàn nàn với chồng. Chồng tôi cười khà khà bảo tôi “Được bố chồng quan tâm, em cứ từ từ mà hưởng thụ”.

Đỉnh điểm nhất là 3 tuần trước, vì bị cận lại từ công sở trở về nhà hơi muộn. Thế nên tôi đi quáng quàng và bị một người đi ngược đường đâm vào. Cũng may người tôi chỉ trầy xước nhẹ. Nhưng hai tay của tôi thì bị trật khớp, làm gì dù nhẹ hoặc với ra đằng sau cũng thấy đau đắng âm ỉ.

Để chồng ở nước ngoài bớt lo lắng, tôi đề nghị với bố giấu tiệt chuyện này cho chồng biết. Bố chồng tôi cũng đồng ý liền. Thấy tay tọi tôi bị đau, ông càng không cho tôi động chân động tay vào việc gì. Cả ngày tôi chỉ có mỗi việc ăn và ngủ rồi gọi điện cho chồng.

Vì vụ va chạm này mà tôi đã phải nghỉ làm mất 1 tuần. Sau đó, do tay tôi điều khiển xe máy vẫn còn đau nên ngày nào bố chồng tôi cũng đưa đón con dâu đi làm. Cả cơ quan ai cũng khen bố chồng tôi quá tuyệt vời và tận tình với con dâu. Bản thân tôi cũng rất biết ơn và hạnh phúc vì ông trời đã cho tôi một người bố tốt như vậy.

Chuyện khó xử của tôi với bố chồng chỉ xảy ra mới đây. Chẳng là do tay vẫn còn đau nên mỗi sáng thay quần áo đi làm với tôi là cả một cực hình. Phiền toái nhất là lúc tôi phải với tay lên cài các nút áo ngực. Tuy nhiên, vì không có ai nên tôi không nhờ cậy được. Thế là tôi toàn cố gắng cắn răng chịu đau để mặc chúng.

Chả hiểu bố chồng tôi có để ý và biết điều này không mà sáng đầu tuần vừa rồi, khi tôi đang loay hoay mặc quần áo trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa. Vì đang cố gắng loay hoay mặc áo ngực nên tôi không ra mở cửa cho ông được luôn. Ông hỏi làm gì trong phòng thì tôi cứ ấp úng.

Hình như quá lo lắng cho tôi nên ông chạy xuống lấy khóa phòng và mở cửa ra bất chấp lời tôi khuyên can. Tôi quơ vội chiếc áo dài khoác lên người. Thấy tôi đang mặc dở chiếc áo ngực, ông sững người lại trong 1 giây và ngượng ngùng nói: “Bố không biết con đang thay quần áo. Bố cứ tưởng con có chuyện gì”.
Ông bước vội ra cửa nhưng đi đến cửa phòng thì ông lại quay lại mạnh dạn bảo: “Mà tay con vẫn còn đau nên mặc áo lót sẽ thấy khó khăn phải không? Nếu con không thấy ngại thì đưa bố cài nút áo đằng sau ngực cho”. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại ậm ừ gật đầu nhẹ. Để rồi bố chồng quay lại cài giúp tôi nút áo lót đằng sau lưng.

Mọi việc diễn ra quá chóng vánh đến nỗi sau đó tôi thấy ngại với chính mình và bố chồng quá. Trong khi tôi quá ngượng ngùng mà tránh mặt ông, thì bố chồng tôi vẫn trầm tính và quan tâm đến con dâu như bình thường. Thậm chí 2, 3 hôm nay, sáng nào trước khi tôi đi làm, bố chồng cũng lên gõ cửa phòng rồi hồn nhiên hỏi tôi: “Con có cần bố giúp mặc không? Con đừng ngại, cứ coi bố như bố mẹ đẻ của mình”.


Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ để chuyện bố chồng mặc áo lót cho con dâu tái diễn lần 2. Dù tay tôi vẫn còn đau, nhưng khi tắm buổi tối tôi toàn cố gắng mặc áo ngực trước để sáng mai khỏi phải hì hụi nữa. Hoặc có lúc, tôi mang áo ngực đến công ty, buổi chiều trước khi tan sở, tôi vào nhà vệ sinh nữ tôi thay và nhờ một đồng nghiệp nữ cài giúp.
Nhưng sáng nay tôi lại thấy hoảng và ngượng ngùng khi bố chồng gõ cửa hỏi: “Sáng nay để bố giúp mặc áo cho”. Tôi đáp liền: “Dạ, con tự mặc được rồi. Cảm ơn bố!”. Bố chồng tôi lại ngẩn ra bảo: “Tay con vẫn đau thế cơ mà. Bố đã bảo con đừng giữ kẽ quá. Ai chả có lúc đau ốm”.
Vừa được bố chồng đèo đến công ty làm sáng nay là tôi ngồi viết câu chuyện tế nhị này của mình. Tại vì tôi bối rối quá, tôi không biết mình phải ứng xử như thế nào khi bố chồng tôi quá tốt nhưng không giữ kẽ với con dâu? Tôi có nên góp ý thẳng với ông hay kể cho chồng biết chuyện vừa mới xảy ra này không? Trong chuyện này, thực sự tôi có lỗi không, tôi có vô duyên quá không? 
no image

Vợ “thất thần” vì chồng đòi “yêu” liên tục ngày 4 lần

Có lần, anh rủ rê tôi làm chuyện ấy trong nhà vệ sinh công ty. Tôi vừa ngượng vừa nơm nớp lo sợ có người phát hiện. Hay một trưa lang thang ở viện đợi thăm khám, anh lại hùng hục đòi yêu “một nháy” ngay ở nhà vệ sinh của viện.

Tôi là 1 độc giả thường xuyên của chuyên mục Tâm sự. Gần đây, tôi gặp phải một vấn đề hết sức nhạy cảm, khó nói thành lời. Đã nhiều lần tôi định viết bài gửi chuyên mục để xin ý kiến của các độc giả nhưng ngại ngần rồi lại thôi.

Cho đến hôm nay, thật sự là cùng đường bất đắc dĩ lắm rồi, tôi không thể chịu đựng được nổi nữa nên mới viết những dòng này. Mong các bạn bỏ chút thời gian đọc và cho tôi lời khuyên.

Rắc rối của tôi chính là vấn đề “sex” của 2 vợ chồng không tài nào hòa hợp nổi. Hơn nữa chỉ có tôi là người biết chuyện, còn Minh - chồng tôi vẫn luôn nghĩ chúng tôi là 1 cặp đôi hợp nhau trời sinh trong “chuyện ấy”.

Chúng tôi yêu nhau được 7 năm thì mới cưới. Dù là quyết tâm giữ gìn cho nhau đến tận ngày cuối cùng nhưng mọi người cũng biết rồi đấy “Tình yêu mà không có tình dục thì chỉ là tình bạn khác giới mà thôi!”. 


Chúng tôi dùng những phương thức khác để gần gũi nhau, âu yếm bề ngoài. Hai vợ chồng lúc yêu đã nhìn thấy nhau khi mặc nội y và chỉ có vùng cấm địa của hai bên là chưa được khám phá.

Quả thật, những lúc ấy tôi cũng thấy yêu thích, thỉnh thoảng còn mong Minh “mạnh tay” 1 chút vì sẽ có cảm giác hơn. Hồi ấy, nghe anh kế hoạch về chuyện sau này cưới nhau sẽ quan hệ thế nào, ngày mấy lần, tôi nghe mà cảm thấy hạnh phúc vì nghĩ anh có yêu mình thì mới ham muốn mạnh mẽ cơ thể mình như vậy.

Vậy mà đến hôm nay, sau hơn 1 tháng làm vợ Minh và phục vụ nhu cầu của anh, tôi ngày càng tiều tụy và hoảng hốt mỗi khi chồng “hứng”. Tôi không hiểu chồng tôi lấy đâu ra sức mà khỏe đến thế. Có thể nói, Minh là “trâu điên chốn phòng the”. Một ngày anh phải “sex” ít nhất là 4 lần.

Đêm nào anh cũng “quần” khắp cơ thể tôi đến bơ phờ, có khi tới tận 2, 3 giờ sáng. Sáng, khi tôi mới ngái ngủ, anh đã tự động làm “màn dạo đầu”. Đến khi tôi thức thì anh hùng hục lao vào, phải tới cả nửa tiếng đồng hồ.

Xong việc, anh nhẹ nhàng khoan khoái lôi vợ đi tắm rửa, có khi lại nổi máu làm màn “uyên ương hí thủy”. Chưa kể nhiều hôm đang giờ làm việc, tôi nhận được tin nhắn “kích tình” đầy nũng nịu của chồng “Vợ ơi! Anh nhớ em quá! Thèm vày vò cơ thể em ghê!”.

Y như rằng buổi trưa hôm đó, anh sẽ qua cơ quan đón tôi về nhà “hành sự”. Hoặc có hôm không kìm hãm kịp ham muốn hay muốn đổi gió thì tạt sẵn sàng tạt ngay vào khách sạn gần công ty tôi để tranh thủ làm mấy nháy.

Nói chuyện này không biết có vô duyên quá không nhưng Minh chồng tôi thuộc diện “hàng khủng”. Mỗi lần nhìn thấy “sung ống” của chồng là tôi đã rùng mình rồi. Đã thế, lần nào của anh cũng cần mẫn làm rất lâu và rất “chất”. 

Tôi thì chỉ được 10 phút là đã chịu gục rồi. Khoái cảm qua đi, chỉ còn là sự đau đớn, nhức nhối vô cùng. Tôi nài nỉ chồng “Anh ơi, kết thúc đi, em không chịu được!” thì anh lại nghĩ tôi đang bị kích thích quá nên mới không chịu được.

Anh dịu dàng hôn, ôm, âu yếm rồi động viên làm tôi không nỡ bắt anh ngừng lại. Chừng nào anh còn hăng, cơn đau đớn của tôi vẫn kéo dài. Đến khi không chịu được nữa, anh xin phép được “xong trước”. Tôi vội vàng gật đầu đồng ý lia lịa, đến lúc đó Minh mới xong việc. Sau đó, chồng quý hóa của tôi còn xin lỗi rất thành khẩn vì chuyện “thua vợ” rồi nghiêm túc hứa sẽ cố gắng cải thiện mình.

Tôi nói với anh rằng anh tốt lắm rồi, tuyệt lắm rồi nhưng Minh vẫn cứ nằng nặc cho rằng tôi đang nịnh anh, đang dỗ dành anh. Ngày nào anh cũng lên mạng tìm hiểu, thậm chí còn rủ tôi xem mấy DVD phim nóng để học hỏi.

Càng ngày, anh càng học được những phương thức quái lạ. Minh rất chịu khó đa dạng hóa trong “chuyện ấy”, cả về tư thế lẫn địa điểm. Phòng khách, nhà tắm, nhà bếp, cầu thang đều được anh đưa ra làm nơi thăng hoa cảm xúc.

Thậm chí có lần, Minh còn rủ rê tôi “làm” chuyện ấy trong nhà vệ sinh của công ty tôi. Địa điểm khác lạ cùng hứng thú yêu cao nên anh yêu mạnh mẽ và nhiệt tình. Còn tôi thì vừa ngượng vừa nơm nớp lo sợ có người phát hiện. 

Sau ngày “sex” với chồng ở cơ quan ấy, tôi lúc nào cũng có cảm giác xấu hổ, ngại ngùng khi đối mặt với đồng nghiệp. Lúc nào cũng cảm thấy mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt cười cợt, khinh bỉ như thể tất cả đều biết chuyện tôi lôi chồng đến công ty làm việc xấu.

Như đợt vừa rùi, tôi thấy chóng mặt và anh đưa tôi đi bệnh viện thăm khám. Vì các thủ tục khám rườm rà nên đúng một ngày mới xong. Buổi trưa lang thang ở viện, lúc tôi vào nhà vệ sinh anh cũng theo. Rùi anh lại hùng hục đòi yêu “một nháy” ngay ở nhà vệ sinh của viện.

Mới 1 tháng sau cưới, Minh khỏe ra trông thấy. Da dẻ anh hồng hào hơn, tinh thần vui vẻ hơn, làm tình cũng khỏe hơn, dẻo dai hơn. Anh lúc nào cũng âu yếm gọi tôi là “thần dược” của anh.


Ngược lại, anh đúng là thứ thuốc độc chết người đang làm tôi chết dần chết mòn từng ngày. Vì hoan ái quá độ cùng anh mà lúc nào tôi cũng trong trạng tái lơ mơ, buồn ngủ, tinh thần không minh mẫn. 

Cả ngày tôi chẳng làm được việc gì, nhiều lần bị sếp mắng vì tội lơ ngơ làm sai việc. Tôi sút đi 2 kí, mắt mũi thâm quầng như gấu trúc. Người ngợm thì đầy dấu vết của chồng. Dù trời nắng nóng đến đâu, tôi cũng ăn mặc kín như bưng che đi thân thể gầy mòn vì ngại mọi người nhìn thấy.

Tôi muốn nói chuyện ra nhẽ với anh 1 lần nhưng thấy chồng hăng hái, lại ham thích khám phá vợ như vậy, tôi lại không nỡ. Tôi chỉ sợ anh buồn hay tự ái thì lại khổ.

Mà cứ tiếp tục quá độ thế này, chắc có ngày tôi chết gục trên giường dưới tay anh luôn. Nhưng chuyện này khó nói quá, tôi phải làm sao bây giờ?

Theo Afamily
no image

Vợ “thất thần” vì chồng đòi “yêu” liên tục ngày 4 lần

Có lần, anh rủ rê tôi làm chuyện ấy trong nhà vệ sinh công ty. Tôi vừa ngượng vừa nơm nớp lo sợ có người phát hiện. Hay một trưa lang thang ở viện đợi thăm khám, anh lại hùng hục đòi yêu “một nháy” ngay ở nhà vệ sinh của viện.

Tôi là 1 độc giả thường xuyên của chuyên mục Tâm sự. Gần đây, tôi gặp phải một vấn đề hết sức nhạy cảm, khó nói thành lời. Đã nhiều lần tôi định viết bài gửi chuyên mục để xin ý kiến của các độc giả nhưng ngại ngần rồi lại thôi.

Cho đến hôm nay, thật sự là cùng đường bất đắc dĩ lắm rồi, tôi không thể chịu đựng được nổi nữa nên mới viết những dòng này. Mong các bạn bỏ chút thời gian đọc và cho tôi lời khuyên.

Rắc rối của tôi chính là vấn đề “sex” của 2 vợ chồng không tài nào hòa hợp nổi. Hơn nữa chỉ có tôi là người biết chuyện, còn Minh - chồng tôi vẫn luôn nghĩ chúng tôi là 1 cặp đôi hợp nhau trời sinh trong “chuyện ấy”.

Chúng tôi yêu nhau được 7 năm thì mới cưới. Dù là quyết tâm giữ gìn cho nhau đến tận ngày cuối cùng nhưng mọi người cũng biết rồi đấy “Tình yêu mà không có tình dục thì chỉ là tình bạn khác giới mà thôi!”. 


Chúng tôi dùng những phương thức khác để gần gũi nhau, âu yếm bề ngoài. Hai vợ chồng lúc yêu đã nhìn thấy nhau khi mặc nội y và chỉ có vùng cấm địa của hai bên là chưa được khám phá.

Quả thật, những lúc ấy tôi cũng thấy yêu thích, thỉnh thoảng còn mong Minh “mạnh tay” 1 chút vì sẽ có cảm giác hơn. Hồi ấy, nghe anh kế hoạch về chuyện sau này cưới nhau sẽ quan hệ thế nào, ngày mấy lần, tôi nghe mà cảm thấy hạnh phúc vì nghĩ anh có yêu mình thì mới ham muốn mạnh mẽ cơ thể mình như vậy.

Vậy mà đến hôm nay, sau hơn 1 tháng làm vợ Minh và phục vụ nhu cầu của anh, tôi ngày càng tiều tụy và hoảng hốt mỗi khi chồng “hứng”. Tôi không hiểu chồng tôi lấy đâu ra sức mà khỏe đến thế. Có thể nói, Minh là “trâu điên chốn phòng the”. Một ngày anh phải “sex” ít nhất là 4 lần.

Đêm nào anh cũng “quần” khắp cơ thể tôi đến bơ phờ, có khi tới tận 2, 3 giờ sáng. Sáng, khi tôi mới ngái ngủ, anh đã tự động làm “màn dạo đầu”. Đến khi tôi thức thì anh hùng hục lao vào, phải tới cả nửa tiếng đồng hồ.

Xong việc, anh nhẹ nhàng khoan khoái lôi vợ đi tắm rửa, có khi lại nổi máu làm màn “uyên ương hí thủy”. Chưa kể nhiều hôm đang giờ làm việc, tôi nhận được tin nhắn “kích tình” đầy nũng nịu của chồng “Vợ ơi! Anh nhớ em quá! Thèm vày vò cơ thể em ghê!”.

Y như rằng buổi trưa hôm đó, anh sẽ qua cơ quan đón tôi về nhà “hành sự”. Hoặc có hôm không kìm hãm kịp ham muốn hay muốn đổi gió thì tạt sẵn sàng tạt ngay vào khách sạn gần công ty tôi để tranh thủ làm mấy nháy.

Nói chuyện này không biết có vô duyên quá không nhưng Minh chồng tôi thuộc diện “hàng khủng”. Mỗi lần nhìn thấy “sung ống” của chồng là tôi đã rùng mình rồi. Đã thế, lần nào của anh cũng cần mẫn làm rất lâu và rất “chất”. 

Tôi thì chỉ được 10 phút là đã chịu gục rồi. Khoái cảm qua đi, chỉ còn là sự đau đớn, nhức nhối vô cùng. Tôi nài nỉ chồng “Anh ơi, kết thúc đi, em không chịu được!” thì anh lại nghĩ tôi đang bị kích thích quá nên mới không chịu được.

Anh dịu dàng hôn, ôm, âu yếm rồi động viên làm tôi không nỡ bắt anh ngừng lại. Chừng nào anh còn hăng, cơn đau đớn của tôi vẫn kéo dài. Đến khi không chịu được nữa, anh xin phép được “xong trước”. Tôi vội vàng gật đầu đồng ý lia lịa, đến lúc đó Minh mới xong việc. Sau đó, chồng quý hóa của tôi còn xin lỗi rất thành khẩn vì chuyện “thua vợ” rồi nghiêm túc hứa sẽ cố gắng cải thiện mình.

Tôi nói với anh rằng anh tốt lắm rồi, tuyệt lắm rồi nhưng Minh vẫn cứ nằng nặc cho rằng tôi đang nịnh anh, đang dỗ dành anh. Ngày nào anh cũng lên mạng tìm hiểu, thậm chí còn rủ tôi xem mấy DVD phim nóng để học hỏi.

Càng ngày, anh càng học được những phương thức quái lạ. Minh rất chịu khó đa dạng hóa trong “chuyện ấy”, cả về tư thế lẫn địa điểm. Phòng khách, nhà tắm, nhà bếp, cầu thang đều được anh đưa ra làm nơi thăng hoa cảm xúc.

Thậm chí có lần, Minh còn rủ rê tôi “làm” chuyện ấy trong nhà vệ sinh của công ty tôi. Địa điểm khác lạ cùng hứng thú yêu cao nên anh yêu mạnh mẽ và nhiệt tình. Còn tôi thì vừa ngượng vừa nơm nớp lo sợ có người phát hiện. 

Sau ngày “sex” với chồng ở cơ quan ấy, tôi lúc nào cũng có cảm giác xấu hổ, ngại ngùng khi đối mặt với đồng nghiệp. Lúc nào cũng cảm thấy mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt cười cợt, khinh bỉ như thể tất cả đều biết chuyện tôi lôi chồng đến công ty làm việc xấu.

Như đợt vừa rùi, tôi thấy chóng mặt và anh đưa tôi đi bệnh viện thăm khám. Vì các thủ tục khám rườm rà nên đúng một ngày mới xong. Buổi trưa lang thang ở viện, lúc tôi vào nhà vệ sinh anh cũng theo. Rùi anh lại hùng hục đòi yêu “một nháy” ngay ở nhà vệ sinh của viện.

Mới 1 tháng sau cưới, Minh khỏe ra trông thấy. Da dẻ anh hồng hào hơn, tinh thần vui vẻ hơn, làm tình cũng khỏe hơn, dẻo dai hơn. Anh lúc nào cũng âu yếm gọi tôi là “thần dược” của anh.


Ngược lại, anh đúng là thứ thuốc độc chết người đang làm tôi chết dần chết mòn từng ngày. Vì hoan ái quá độ cùng anh mà lúc nào tôi cũng trong trạng tái lơ mơ, buồn ngủ, tinh thần không minh mẫn. 

Cả ngày tôi chẳng làm được việc gì, nhiều lần bị sếp mắng vì tội lơ ngơ làm sai việc. Tôi sút đi 2 kí, mắt mũi thâm quầng như gấu trúc. Người ngợm thì đầy dấu vết của chồng. Dù trời nắng nóng đến đâu, tôi cũng ăn mặc kín như bưng che đi thân thể gầy mòn vì ngại mọi người nhìn thấy.

Tôi muốn nói chuyện ra nhẽ với anh 1 lần nhưng thấy chồng hăng hái, lại ham thích khám phá vợ như vậy, tôi lại không nỡ. Tôi chỉ sợ anh buồn hay tự ái thì lại khổ.

Mà cứ tiếp tục quá độ thế này, chắc có ngày tôi chết gục trên giường dưới tay anh luôn. Nhưng chuyện này khó nói quá, tôi phải làm sao bây giờ?

Theo Afamily
no image

Thèm sex, tôi lại tìm đến anh


Mỗi khi chồng đi vắng, thèm sex, tôi lại chủ động liên hệ rồi tìm đến với anh để thỏa mãn nhu cầu sinh lý...

Biết rằng rồi mối quan hệ này là tội lỗi, sai trái, nhưng cứ mỗi lần thèm sex tôi lại tìm đến anh, bởi chúng tôi hợp nhau về "chuyện ấy". Và anh làm tôi thỏa mãn hơn với chồng mình.

Trước kia khi còn là sinh viên chúng tôi đã có một tình yêu đẹp. Chúng tôi cũng luôn nghĩ rằng trên đời này không có gì có thể ngăn cách chúng tôi đến với nhau cả. Vì quá yêu, nên chúng tôi đã chung sống với nhau trong một thời gian dài, mà người ta còn gọi là sống thử.

Nhưng trong thời gian sống thử, chúng tôi nhận ra rằng mình chỉ hợp nhau về “chuyện ấy”, còn lại từ suy nghĩ, hành động, lối sống và thói quen, tất tần tật mọi thứ chúng tôi đều khác nhau quá nhiều. Anh lười biếng, bất cần, và luôn ỉ lại mọi việc cho tôi. Còn tôi thì lại không muốn như thế.

Nghĩ rằng, sống thử chẳng có gì ràng buộc, cũng chẳng ai chịu nhường nhịn ai, ai cũng có cái tôi riêng của mình, nên thời gian sống chung bao nhiêu thói hư tật xấu của nhau luôn được cả hai chúng tôi đem ra mổ xẻ mỗi khi hai đứa giận dỗi hay có chuyện gì đó không bằng lòng.


Biết không thể sống được với nhau lâu dài, nên chúng tôi đã chia tay nhau sau khi tốt nghiệp ra trường. Nhưng không giống như những cặp đôi khác, chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau, và vẫn thường trao đổi thông tin cho nhau mỗi khi rảnh rỗi.

Rồi anh cũng lấy vợ, tôi cũng lấy chồng, sinh con đẻ cái. Cuộc sống gia đình của tôi ban đầu cũng đầm ấm, hạnh phúc. Chồng tôi là một kỹ sư xây dựng, anh rất yêu thương tôi. Có điều, vì là dân xây dựng, nên anh thường hay phải theo công trình đi xa. Khi thì Hải Phòng, Nam Định, Nghệ An, Thanh Hóa,… và bỏ mặc mẹ con tôi ở nhà.

Những ngày thường đi làm thì không sao, có những thứ bảy, chủ nhật do bận anh cũng không về, cũng chẳng điện thoại về hỏi thăm, tôi thấy chạnh lòng. Lại bị mấy người đồng nghiệp trêu: “Chồng đi làm xa suốt thế kiểu gì chả có bồ”, nên tôi cũng cảm thấy lòng mình trống trải, cô đơn.

Những lúc như thế, tôi lại nhớ về người yêu cũ da diết. Rồi tôi chủ động nhắn tin cho anh. Anh bất ngờ khi nhận được tin nhắn của tôi, anh gọi lại cho tôi và hẹn đi uống cà phê. Chúng tôi gặp nhau, và bao nhiêu kỷ niệm một thời bên nhau lại ùa về, không kiềm chế được ham muốn, chúng tôi trở thành hai kẻ phản bội lại chồng/vợ và con cái.

Cứ như thế, hai năm nay tôi và anh lén lút gặp nhau, phản bội lại chồng/vợ của mình. Cảm giác tội lỗi, ghê tởm chính mình, nhiều khi tôi muốn chấm dứt tất cả, nhưng mỗi khi chồng đi vắng, thiếu thốn tình cảm, thèm sex, tôi lại chủ động liên hệ rồi tìm đến với anh để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của bản thân. Anh cũng vậy, dù rất yêu và có trách nhiệm với vợ con, nhưng anh vẫn gặp tôi mỗi khi tôi cần.

Có lẽ, chỉ tại chúng tôi hợp nhau về chuyện ấy!
no image

Cú sốc...cậu quý tử có con với ô sin


“Bà có giỏi thì đi mà dạy đứa con trai bất trị ấy. Ăn chơi trác táng vào để giờ liệt đường con cái”. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi khi chính thằng con trai độc nhất của tôi thừa nhận nó đã vô sinh vĩnh viễn.

Cú sốc...cậu quý tử có con với ô sin
ảnh minh họa

Cách đây 10 năm, vì việc làm ăn buôn bán đường dài quá vất vả, luôn phải xa nhà, không có nhiều thời gian để chăm sóc cho chồng con nên tôi đã về quê nhờ họ hàng đưa một cháu gái 12 tuổi lên giúp việc nhà.

Con bé cha mẹ mất sớm, đang ở với ông bà nội. Vì ông bà nội nghèo nên nó phải bỏ học phụ việc đồng áng với ông bà. Tôi và cả nhà đều rất mừng vì kiếm được con bé ngoan ngoãn, vâng lời, chăm làm và rất sáng việc. Chỉ sau một năm, con bé đã trở thành người thân quen trong gia đình tôi. Nhiều khi khách đến nhà còn nhầm nó là con gái của vợ chồng tôi. Tôi cũng đã định bụng chừng 1-2 tuổi nữa, tôi sẽ gả chồng cho nó nếu có ai thông cảm với hoàn cảnh của gia đình nó mà lấy nó làm vợ. Nhưng chị ơi! Mọi dự định của tôi đã bị phá tan...

Đứa con trai duy nhất của vợ chồng tôi do học hành không tốt nên không thi đỗ vào Đại học. Tôi cho nó theo nghề kinh doanh của mẹ để khi tôi có tuổi thì đã có người kế nghiệp. Nhưng tôi thực sự bị sốc, khi một ngày con trai tôi thừa nhận nó đã yêu con H (tên con bé "ôsin") từ lâu. Giờ H đã có thai hai tháng rồi và nó muốn bố mẹ cho chúng nó lấy nhau. Tôi lúc đó đã gào thét điên cuồng và đập phá đồ đạc lung tung khắp nhà và tiện tay đấm, tát túi bụi vào mặt con trai và đứa "ôsin" đang quỳ dưới chân. Chồng tôi cũng là giảng viên đại học, gia đình tôi giàu có, được cả họ và người người nể trọng. Thế mà con trai tôi lại phải lấy một đứa ở? Tôi không sao chấp nhận được chuyện này.

Ngay đêm hôm đó, tôi ném cho con bé ôsin 5 triệu đồng, bảo nó giải quyết cái thai và biến khỏi nhà tôi. Mặc cho con trai tôi và con bé ôsin van xin và chồng tôi khuyên tôi từ từ để tìm cách giải quyết ổn thỏa. Thấy tất cả như đứng về một phía để chống lại tôi, thấy như không ai chịu hiểu cho nỗi ô nhục, lòng sỹ diện của tôi, tôi càng hung dữ hơn. Tôi lôi tất cả quần áo, đồ đạc của H, ném ra cửa và đuổi nó đi ngay trong đêm. Con bé rời khỏi nhà tôi nhưng dứt khoát không cầm một đồng tiền nào. Thằng con tôi định chạy ra theo đã bị tôi kéo lại và chốt cửa. Kể từ đó tôi bặt tin về H.

Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như thế. Thằng con trai hư đốn của tôi từ đó trở nên bất trị, bỏ bê mọi việc, lao vào ăn chơi, đua đòi, rượu chè, gái gú. Nó không nghe lời bố mẹ nữa, thích đi là đi, thích về là về. Ba năm sau nó lôi về một đứa con gái và yêu cầu bố mẹ tổ chức đám cưới cho nó. Trông con bé tôi chẳng có chút cảm tình. Nhưng khi tôi phản đối thì nó tuyên bố: "Nếu không cho nó cưới nó sẽ bỏ nhà đi hẳn". Thôi thì trời không chịu đất, đất cũng phải chịu trời.

Sau khi cưới vợ, con trai, con dâu tôi suốt ngày lục đục khiến vợ chồng tôi rất đau đầu và phải cho chúng nó ra ở riêng. Hơn hai năm trôi qua chẳng thấy con dâu chửa đẻ mà chỉ thấy vợ chồng xung khắc, cãi, chửi nhau nhiều hơn. Một lần không chịu nổi tôi mắng con dâu, nó nói thẳng vào mặt tôi: “Bà có giỏi thì đi mà dạy đứa con trai bất trị ấy. Ăn chơi trác táng vào để giờ liệt đường con cái”. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi khi chính thằng con trai độc nhất của tôi thừa nhận nó đã vô sinh vĩnh viễn do những lần chơi bời và bị đổ bệnh mà không được chữa trị cẩn thận.

Sau những ngày ốm liệt vì cú sốc, tôi bỗng nhớ đến đứa cái H giúp việc nhà tôi trước đây, 5 năm trước nó mang trong mình giọt máu của con trai tôi và đã bị chính tôi đuổi ra khỏi nhà. Linh tính như mách bảo, tôi về tận quê nó để tìm dò tung tích. Quả đúng như tôi dự đoán: con bé bỏ vào Lâm Đồng làm ăn, đã xây dựng gia đình và có hai đứa con trai. Không quản ngại đường xá xa xôi, không quản ngại những gì sẽ gặp phải khi tôi đối mặt với H. Tôi đã vào Lâm Đồng gặp nó, nhìn đứa con trai gần 5 tuổi của H, tôi không còn phải băn khoăn gì mà biết chắc chắn rằng đó là cháu nội tôi, nó giống con trai tôi như tạc. H tiếp tôi vô cùng lạnh nhạt và khẳng định tôi đã nhầm vì thằng bé chỉ là con của H, nó mang họ của người chồng H bây giờ.

Ban Mai ơi! Từ ngày đó cho tới nay đã 6 tháng trôi qua, tôi đã van xin, năn nỉ H, đã hứa nếu H đồng ý về gia đình tôi, tôi sẽ sang tên toàn bộ tài sản cho nó sau này nhưng H vẫn lạnh lùng từ chối. Tôi hết cách rồi. Giờ tôi muốn có sự can thiệp của tòa án, muốn thằng bé đi thử ADN để chứng minh nó là cháu nội tôi, để được đưa nó về gia đình tôi.
Vậy tôi phải làm gì? Chị giúp tôi với!

Bích Nga (Hà Nội)
no image

Nuốt nghẹn nuôi "nô lệ tình dục" trong nhà


Tôi đã phải khóc lóc, quỳ gối van xin chồng 'quan hệ' với chị ấy nhưng rồi tôi lại bị chính chuyện này ám ảnh.


Tôi và Tuấn quen nhau được 3 năm thì cưới. Anh là một người đàn ông chuẩn mực mà cô gái nào cũng mơ ước. Anh mở một công ty tư nhân nhỏ, làm ăn cũng lời lãi. Gia đình anh lại căn bản, bố mẹ đều là nhân viên nhà nước. Anh là một người yêu, một người chồng tuyệt vời. Anh dịu dàng và thấu hiểu phụ nữ. Thời gian 3 năm yêu nhau, đã có những lúc anh đòi hỏi "quan hệ" nhưng vì tôi nói muốn giữ trọn đến ngày cưới nên anh tôn trọng và không nhắc lại việc ấy nữa.


Hình minh họa

Đêm tân hôn cũng là lần đầu tiên tôi trải nghiệm "chuyện đó". Tất cả đối với tôi như một cơn ác mộng, chẳng có gì lãng mạn hay sung sướng như mọi người vẫn kháo nhau. Nỗi đau đớn tột cùng khi thực hành "chuyện ấy" vẫn tiếp diễn trong nhiều ngày sau đó. Thế mà khi anh hỏi, tôi vẫn phải trả lời cảm giác rất tốt. Tôi biết anh rất cố gắng và coi trọng chuyện hòa hợp về mặt thể xác giữa hai vợ chồng. Tôi không muốn làm anh buồn.

Nhưng càng thấy vẻ mặt "giả vờ thích thú" của tôi, anh càng lấy đó làm hài lòng và tăng cường "chuyện ấy". Tôi không hiểu sao anh có sức lực để sex nhiều đến vậy. Trong khi mỗi lần nghĩ đến đêm nay phải làm "chuyện ấy" là tôi rùng mình sợ hãi. Chồng tôi lên mạng lùng tìm đủ thứ bí quyết, rồi tải nhiều phim sex về để chúng tôi học tập và làm theo. Quả thực suốt thời gian chiều theo những sở thích ấy của anh, đối với tôi, không khác gì địa ngục.

Đến một ngày, tôi không thể chịu nổi nữa và kể hết cho anh nghe cảm giác của mình. Anh rất sốc khi biết được sự sợ hãi của tôi. Lúc đầu, anh cố gắng đưa tôi đi điều trị tâm lý nhưng không tác dụng. Tôi vẫn ghét cảm giác phải chung đụng cơ thể với anh mỗi đêm. Cuối cùng, anh bỏ cuộc. Việc sex giữa chúng tôi ngừng hẳn. Anh thường xuyên phải tự giải quyết. Thỉnh thoảng khó chịu quá, không nhịn được, tôi cũng chiều anh. Thế nhưng, khi thấy tôi co rúm lại căng thẳng, anh lại bị mất hứng.

Trong sinh hoạt thường ngày, chúng tôi vẫn là cặp vợ chồng hạnh phúc. Sáng sáng, chúng tôi vẫn cùng nhau chạy bộ, anh vẫn đều đặn đưa đón tôi đi làm. Tôi vẫn luôn nấu những bữa ăn ngon miệng cho chồng. Dù tất cả mọi thứ khác đều hòa hợp nhưng việc không có sex tạo nên bức tường vô hình giữa chúng tôi.

Từ ngày biết sự thật về tôi, anh trầm lặng hơn hẳn. Tôi từng bắt gặp nhiều lần anh hút thuốc trầm tư ở ngoài ban công. Một lần, anh uống rượu say mèm trở về nhà, khi tôi đỡ anh vào phòng, anh ngồi gục đầu và khóc. Anh tự trách mình là thằng đàn ông tồi tệ đã không quan tâm đến tôi ngay từ đầu để sự việc đến mức này. Anh nói cuộc hôn nhân này quá lập dị, quá căng thẳng so với sức chịu đựng của anh.

Ngày hôm sau, quên hết mọi chuyện, anh trở lại là người chồng hoàn mỹ của tôi. Nhưng tôi hiểu trong lòng anh khổ sở vô cùng. Tôi đem chuyện này về kể với mẹ. Bà rất ngạc nhiên. Mẹ tôi lo lắng anh sẽ ra ngoài để tìm người nhằm thỏa mãn dục vọng. Lỡ như anh tìm đến gái làng chơi sẽ rước bệnh vào người. Còn anh nuôi bồ nhí bên ngoài thì càng nguy hiểm, sớm muộn gì tôi cũng mất chồng.

Cuối cùng, tôi và mẹ nghĩ ra một kế sách. Đó là về quê tìm một người phụ nữ để nuôi trong nhà như người giúp việc nhưng thật ra là phục vụ sinh lý cho anh. Lúc đầu, khi nói với chồng ý định này, anh nhất quyết không đồng ý và mắng tôi một trận. Nhưng sau khi tôi quỳ xuống khóc, van xin hãy để tôi bù đắp cho anh, anh miễn cưỡng đồng ý phương án tôi đưa ra.

Tôi và mẹ về quê, tìm được một người chị họ xa góa bụa và nghèo khổ. Chị ấy gửi con lại cho bố mẹ và theo tôi lên thành phố "làm việc". Mọi người trong nhà và hàng xóm ngỡ ngàng khi thấy một người đảm đang, vốn không thích có người lạ trong nhà như tôi lại thuê người giúp việc.

Nhưng thực chất, tôi vẫn làm tất cả việc nhà. Việc của chị là khi nào chồng tôi có hứng thì phục vụ. Chị ấy ngủ phòng riêng, ăn riêng, rất hiếm khi chung đụng với vợ chồng tôi. Cuối tháng thì nhận tiền và cũng có ngày nghỉ như những người giúp việc khác.

Những ngày đầu, anh còn ngại. Tôi phải thuyết phục rất nhiều anh mới sang phòng bên kia để giải tỏa. Xong việc, anh lại quay về phòng chúng tôi ngủ. Lúc nào anh cũng ôm tôi và thì thào lời xin lỗi. Đã hai tháng từ ngày tôi mang chị họ kia lên, anh cũng đã dạn dĩ hơn trong việc chăn gối với chị ấy. Việc đó trở thành một thói quen rất thường ngày của anh. Anh vui vẻ, tươi tỉnh lên rất nhiều. Anh hoạt bát hơn, cười nói nhiều hơn.

Đổi lại, tôi là người luôn phải dằn vặt. Mỗi lần anh ở căn phòng bên, tôi có thể nghe rõ những tiếng động họ đang làm gì. Tôi chỉ biết ngồi bó gối, bịt tai lại khóc một mình. Tôi rất hận mình yếu sinh lý, phải dâng chồng cho kẻ khác. Mỗi khi anh trở về giường và ôm tôi ngủ, tôi lại thấy ghê tởm anh. Mùi nồng nồng của cuộc ái ân, mùi của người phụ nữ khác ám trên cơ thể anh làm tôi thấy buồn nôn. Nghĩ đến cảnh anh và chị họ xa ân ái, tôi không khỏi ghen tị, buồn chán.

Tôi bây giờ đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tiếp tục để người phụ nữ kia ở lại nhà phục vụ chồng, tinh thần của tôi rất suy sụp. Nếu đưa chị về, tôi tiếp tục phục vụ chồng thì sẽ không chịu nổi. Tôi phải làm sao để thoát khỏi cái hố do chính mình đào ra bây giờ?
Copyright © 2012 Bloghotvn All Right Reserved