Chồng quan hệ với em gái đến ở nhờ
Tôi năm nay 25 tuổi, hiện đang là giáo viên mầm non của một trường tư thục. Chồng tôi 30 tuổi, là nhân viên kinh doanh. Chúng tôi yêu nhau 3 năm trước khi kết hôn. Anh quê ở T.H còn tôi quê ở N.Đ. Cưới xong chúng tôi cùng nhau thuê nhà ở Hà Nội.
Kết hôn được một năm, hiện nay tôi đang có bầu được hơn một tháng. Có bầu, tôi ốm nghén nên những công việc nấu nướng hàng ngày tôi không đảm bảo được, mọi việc do anh làm. Nhưng công việc kinh doanh của anh cũng bận nên có hôm anh đi làm về chưa có cơm ăn. Anh vội vàng ra quán mua tạm phở hay gì đó hai vợ chồng ăn. Tôi thấy thế cũng xót ruột lắm, cũng cố gắng vào bếp nấu nhưng mùi thức ăn làm tôi buồn nôn.
Trước hoàn cảnh đó, chồng tôi bàn với tôi thuê một người giúp việc để phụ giúp tôi khi tôi mang bầu và sau này sinh con. Thuê người giúp việc cũng gặp nhiều vấn đề vì phải tìm được người mình tin tưởng. Tôi nhờ vài người bạn tìm cho người bà con quen biết để giúp đỡ mình nhưng cũng không tìm được ai. Khi đó, đứa em con nhà dì tôi đỗ đại học nên tôi nói với chồng để em về đó ở cùng có gì em nấu nướng cho. Còn sau này đẻ thì đón bà ngoại, bà nội lên ở cùng. Dù sao là người đi trước các mẹ cũng có kinh nghiệm.
Em tôi về ở cùng hai anh chị, buổi sáng em đi học đến trưa là về. Bữa trưa thì hai vợ chồng tôi ăn ở cơ quan nên chỉ lo bữa tối. Chiều nào đi làm về em gái tôi cũng chuẩn bị cơm nước tươm tất chỉ chờ anh chị tắm giặt xong là ăn cơm. Có em vợ chồng tôi nhàn biết bao nhiêu, không khí gia đình cũng vui vẻ hơn.
Rồi hôm đó, tôi đi làm về thấy chồng tôi đã về nhưng tôi cũng linh cảm có điều gì đó không ổn. Tôi bước lên cầu thang và nghe có tiếng nói vọng ra từ phòng em gái tôi. Tôi tiến tới đứng bên ngoài và không muốn tin vào những gì đang diễn ra. Chồng tôi đang ở trong phòng cùng em gái tôi. Tôi muốn đẩy cửa vào nhưng không đủ can đảm, tôi chạy về phòng ngồi thụp xuống và khóc như mưa. Khoảng nửa tiếng sau chồng tôi về phòng mới biết tôi đã về. Tôi ngồi chết lặng không nói lời nào. Như hiểu ra tất cả chồng tôi nói lời xin lỗi tôi và mong tôi tha thứ.
Tôi nên trách ai đây? Trách tôi đã đưa em gái về ở cùng hay trách chồng tôi không chung thuỷ hay trách em gái tôi không biết điều? Em gái tôi sau hôm đó đến chỗ bạn ở cùng. Ngày hôm qua, em gái tôi có gọi điện về nói lời xin lỗi, mong tôi tha thứ cho lỗi lầm em vừa gây ra. Việc đó xảy ra đã được một tuần rồi, vợ chồng tôi không nói chuyện với nhau. Chồng tôi tỏ ra rất ân hận về việc làm đó, anh đi làm về sớm và làm mọi việc.
Tôi nên làm thế nào, cho qua mọi chuyện và sống cuộc sống như trước đây? Giận dỗi chồng cũng không giải quyết được gì, tôi hiểu là như vậy. Xin giúp cho tôi lời khuyên.
An Chi (Nam Định)
![]() |
Tôi biết trách ai đây? Ảnh minh họa nguồn Internet |
Kết hôn được một năm, hiện nay tôi đang có bầu được hơn một tháng. Có bầu, tôi ốm nghén nên những công việc nấu nướng hàng ngày tôi không đảm bảo được, mọi việc do anh làm. Nhưng công việc kinh doanh của anh cũng bận nên có hôm anh đi làm về chưa có cơm ăn. Anh vội vàng ra quán mua tạm phở hay gì đó hai vợ chồng ăn. Tôi thấy thế cũng xót ruột lắm, cũng cố gắng vào bếp nấu nhưng mùi thức ăn làm tôi buồn nôn.
Trước hoàn cảnh đó, chồng tôi bàn với tôi thuê một người giúp việc để phụ giúp tôi khi tôi mang bầu và sau này sinh con. Thuê người giúp việc cũng gặp nhiều vấn đề vì phải tìm được người mình tin tưởng. Tôi nhờ vài người bạn tìm cho người bà con quen biết để giúp đỡ mình nhưng cũng không tìm được ai. Khi đó, đứa em con nhà dì tôi đỗ đại học nên tôi nói với chồng để em về đó ở cùng có gì em nấu nướng cho. Còn sau này đẻ thì đón bà ngoại, bà nội lên ở cùng. Dù sao là người đi trước các mẹ cũng có kinh nghiệm.
Em tôi về ở cùng hai anh chị, buổi sáng em đi học đến trưa là về. Bữa trưa thì hai vợ chồng tôi ăn ở cơ quan nên chỉ lo bữa tối. Chiều nào đi làm về em gái tôi cũng chuẩn bị cơm nước tươm tất chỉ chờ anh chị tắm giặt xong là ăn cơm. Có em vợ chồng tôi nhàn biết bao nhiêu, không khí gia đình cũng vui vẻ hơn.
Rồi hôm đó, tôi đi làm về thấy chồng tôi đã về nhưng tôi cũng linh cảm có điều gì đó không ổn. Tôi bước lên cầu thang và nghe có tiếng nói vọng ra từ phòng em gái tôi. Tôi tiến tới đứng bên ngoài và không muốn tin vào những gì đang diễn ra. Chồng tôi đang ở trong phòng cùng em gái tôi. Tôi muốn đẩy cửa vào nhưng không đủ can đảm, tôi chạy về phòng ngồi thụp xuống và khóc như mưa. Khoảng nửa tiếng sau chồng tôi về phòng mới biết tôi đã về. Tôi ngồi chết lặng không nói lời nào. Như hiểu ra tất cả chồng tôi nói lời xin lỗi tôi và mong tôi tha thứ.
Tôi nên trách ai đây? Trách tôi đã đưa em gái về ở cùng hay trách chồng tôi không chung thuỷ hay trách em gái tôi không biết điều? Em gái tôi sau hôm đó đến chỗ bạn ở cùng. Ngày hôm qua, em gái tôi có gọi điện về nói lời xin lỗi, mong tôi tha thứ cho lỗi lầm em vừa gây ra. Việc đó xảy ra đã được một tuần rồi, vợ chồng tôi không nói chuyện với nhau. Chồng tôi tỏ ra rất ân hận về việc làm đó, anh đi làm về sớm và làm mọi việc.
Tôi nên làm thế nào, cho qua mọi chuyện và sống cuộc sống như trước đây? Giận dỗi chồng cũng không giải quyết được gì, tôi hiểu là như vậy. Xin giúp cho tôi lời khuyên.
An Chi (Nam Định)