Trao cái ngàn vàng cho anh trai “hờ”
Trong một phút xao lòng và đầy kích thích, em và anh ấy đã ôm riết lấy nhau và… Mọi chuyện đã không còn kiểm soát được. Em đã trao cái quý giá nhất cho người mà em gọi là "anh trai".Loan khẽ khàng vén vạt áo, khẽ ôm tay lên chắp lại và những ngón tay cắm vào nhau trông thật tội nghiệp để van xin tôi tha thứ. Loan chỉ nói được một câu duy nhất "Hãy tha thứ cho em". Em nấc to dần lên, nấc nhiều lần và nước mắt hoen cả chiếc khăn trắng mà tôi đã mua tặng em.
Tôi và Loan đã được hai bên gia đình bố mẹ chấp nhận. Bố mẹ tôi rất hãnh diện khi tôi yêu được một cô gái có gia đình ‘lành lặn’ hơn hai cô bạn gái trước đây của tôi. Dẫu nhà cô có nghèo hơn, có là tỉnh lẻ đi chăng nữa bố mẹ tôi vẫn yêu quý và cảm thương cô ấy. Bố mẹ nhất định đồng ý cho tôi cưới cô ấy. Và thế là chúng tôi quyết định sẽ làm đám cưới chỉ sau có một năm quen biết. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ Loan, vì theo tôi cảm thấy Loan là một cô gái quá chung thủy, cô gái chịu đựng nhiều chuyện đau lòng ở trong quá khứ.
Tôi chỉ biết rằng ngay từ khi Quảng, bạn thân của tôi và cũng là anh trai kết nghĩa của cô ấy giới thiệu cô ấy cho tôi, tôi đã cảm mến Loan. Quả thật Loan không phải hàng ‘hot girl’ chân dài nhưng ở cô luôn toát ra một vẻ đẹp thánh thiện không diễn tả được. Đôi mắt mơ màng, đôi bàn tay nhỏ nhắn rất phù hợp với thân hình nhỏ bé của Loan. Loan thỉnh thoảng mới cười, nụ cười của Loan thật trong trẻo đẹp đến kì lạ. Tôi đã từng hỏi Loan: “Tại sao em cười đẹp đến như thế mà em lại ít cười vậy?”. Loan không nói gì, chỉ có điều tôi thấy đôi mắt trong veo kia ngân ngấn những dòng lệ. Loan chỉ biết làm thế với tôi, chưa bao giờ cô làm điều gì đó ồn ào với tôi cả. Tôi cảm giác mình như mình bị Loan cuốn hút bởi tính cách khó hiểu của cô ấy.
Tình yêu của chúng tôi vẫn êm đềm trôi chảy đi theo tháng năm. Loan là một biên tập viên bình thường trong một tạp chí, lương của Loan cũng ổn vì nhu cầu của Loan không giống như những cô gái mà tôi đã gặp. Loan sống tiết kiệm, tằn tiện và khép mình, mặc dù làm báo nhưng Loan không sốc nổi, không quá ồn ào và cũng không màu mè như bản chất nghề của Loan. Tôi lại càng cảm thấy Loan có một sức hút không thể cản được. Chỉ có điều, tôi thấy Loan hay nhìn xa xăm, một nét buồn khó mà tả được, nét buồn dịu dàng nhưng cũng có chút gì đó xót xa ai oán.
Xem tiếp tại đâyTrong lúc đó, Quảng vẫn hay đến với Loan, cậu rất quan tâm chăm sóc cho cô ấy. Mặc dù, Loan đã có tôi nhưng tôi cảm giác lúc nào Quảng cũng muốn chia sẻ nhiều với Loan. Quảng chỉ nói rằng đó là tình cảm anh em và chính Quảng là người giới thiệu Loan cho tôi nên mọi chuyện không có gì. Nhưng sao tôi vẫn cảm giác một điều gì đó rất lạ lẫm. Quảng không bình thường chút nào, trong cách ứng xử với người yêu của tôi, Quảng có nhiều điều làm tôi phật lòng. Lúc người yêu tôi ngã cũng là lúc Quảng chạy đến sớm nhất, lúc Loan ốm Quảng cũng đến sớm nhất. Quảng làm cho tôi cảm thấy cậu không phải là anh trai nữa mà như một người yêu, một người theo đuổi Loan. Tôi cảm thấy lo lắng vô cùng và vì vậy tôi mới đề nghị Loan hãy lấy tôi.
Nhưng hôm nay đây, khi tôi đang hoan hỉ đeo chiếc nhẫn xinh xắn vào ngón tay áp út duyên dáng của Loan, thì Loan lại van xin tôi tha thứ. Cô không khóc quá to nhưng những tiếng nấc lên của Loan làm cho trái tim tôi đớn đau. Tôi run run nắm chặt ngón tay Loan cùng chiếc nhẫn đính hôn kia. Tôi đã hạnh phúc biết bao thì giờ lòng tôi lại trống trải vô cùng. Loan từ từ lấy hơi và cô kể:
“Em và Quảng đã yêu nhau được 2 năm trước khi đến với anh. Trong hai năm ấy, chúng em đã có biết bao kỉ niệm mặn nồng bên nhau nhưng rồi Quảng ngã lòng yêu một cô gái lớn hơn tuổi mình. Cô ấy đã cướp mất người yêu của em. Thế rồi em đã lựa chọn cách ra đi, Quảng lúc ấy không đau buồn mà chỉ thương em nên quyết nhận em làm em gái. Tình cảm chỉ dừng lại ở đó và Quảng đã giới thiệu em cho anh. Quảng không ngờ rằng, sau đó Quảng nhận ra lòng mình chỉ yêu em thôi nhưng đã trót mắc sai lầm nên anh ấy đã đành chấp nhận khổ sở bên người con gái kia.
Thời gian qua cứ thế trôi đi cho đến một hôm, Quảng đã không chịu được khi ngồi chăm sóc em ốm. Anh ấy không kìm được lòng mình và đã hôn lên đôi môi mệt mỏi, đôi mắt u buồn của em. Trong một phút xao lòng và đầy kích thích, em và anh ấy đã ôm riết lấy nhau và… Mọi chuyện đã không còn kiểm soát được. Em đã trao cái quý giá nhất cho người mà em gọi là anh trai”.
Loan bình lặng, khép mắt lại và nắm chặt tay, Loan ôm đầu còn tôi ngây dại trước những lời nói của Loan. Tôi không còn cảm giác gì nữa, chỉ còn một nỗi đau đớn tột cùng và sự mệt mỏi ở con tim. Chỉ có điều, tôi không đủ dũng khí để giật chiếc nhẫn khỏi tay Loan, tôi cũng không đủ sức để nới lỏng vòng tay tôi ra khỏi thân thể bé nhỏ của Loan. Tôi hận mình không làm được điều đó và hận mình không cho Quảng một bài học.