Em và anh trai có nên cùng nhau bỏ trốn?
Đến giờ khi em gặp được anh, hạnh phúc tưởng chừng được bù đắp… Nhưng sự thực lại đắng cay hơn em tưởng rất nhiều. Bố anh cũng chính là bố em!
Hỏi: Tốt nghiệp đại học em vào Nam và trở thành nhân viên phòng Nhân sự của một công ty xuất nhập khẩu. Công việc khá thuận lợi rồi em có tình cảm với Trưởng phòng Nhân sự, chúng em yêu nhau được nửa năm thì bỗng dưng anh bỏ em để theo người con gái khác. Em vô cùng đau khổ vì đã trót nghe những lời ngọt ngào của anh ta, trót trao cho anh ta đời con gái trong trắng của em. Em hiểu ra em đã quá dễ dãi đối với chính cuộc đời của em, để rồi thật đau khổ mỗi khi đến nơi làm việc em phải đối diện với anh ta đang hạnh phúc bên người con gái khác. Em quyết định nghỉ việc và chuyển đến làm ở một công ty truyền thông. Em cố quên anh ta, quên quá khứ đau buồn ấy.
Thế rồi em gặp và quen H. Anh ấy là người con trai thông minh, thành đạt và sống rất tình cảm. Anh ấy ngỏ lời yêu em, muốn có được tình yêu của em, dần dà em cũng xiêu lòng trước tâm chân tình đó. Sau gần một năm quen biết, yêu nhau anh đưa em về ra mắt gia đình anh tại Sài Gòn. Cũng giống như anh những người trong gia đình anh rất thân thiện, gần gũi, dễ gần khiến em lần đầu tiên về gia đình anh, ngỡ là bỡ ngỡ, mà như được trở về mái ấm gia đình em. Trước đây, gia đình anh cũng sống ở Bắc, sau khi kết hôn bố mẹ anh đã chuyển vào Nam sinh sống để thuận lợi cho công việc làm ăn của bố anh. Anh và em gái sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn. Một lần, hai lần… đến gia đình anh chơi em nhận thấy mái ấm đó thật hạnh phúc.
Có lẽ, đối với một người con gái như em, điều đó là mơ ước em ủ ấp lâu nay còn đối với mẹ em đó là niềm mơ ước cả cuộc đời mà chẳng bao giờ có được. Khi biết mẹ mang thai em, người mẹ yêu đã phụ bạc mẹ và đi theo người đàn bà khác. Cuộc đời của em có những nét giống với cuộc đời mẹ chỉ khác một điều khi người ta ruồng bỏ em không để lại một sinh linh bé nhỏ mà thôi. Đến giờ khi em gặp được anh, hạnh phúc tưởng chừng được bù đắp…
Nhưng sự thực lại đắng cay hơn em tưởng rất nhiều. Bố anh cũng chính là bố em - người đàn ông đã ruồng bỏ mẹ em khi mẹ báo tin có bầu. Mọi chuyện đã vở lở khi hai bên gia đình gặp mặt bàn chuyện đám cưới của chúng em, bố anh – cũng chính là bố em và mẹ em sững sờ nhìn thấy nhau. Chuyện tình yêu của em và anh bị hai gia đình phản đối do chúng em là anh em cùng cha khác mẹ. Trái tim hai đứa đau đớn khôn cùng. Em yêu anh ấy và không muốn mất anh ấy, còn anh sẽ không thể sống nếu thiếu em. Anh bàn với em cùng nhau bỏ trốn đến một nơi khác để hai đứa được sống cùng với nhau.
Trong hoàn cảnh này em nên làm thế nào đây? Em ra đi cùng với anh ấy hay chấp nhận mất anh ấy trong cuộc đời này? Xin giúp cho em một lời khuyên càng sớm càng tốt.
Hạnh Nga (Thái Bình)
Trả lời của Trung tâm Tâm lý Ngàn phố (2239 8602; 0989 199 184; http://www.tamlynganpho.com)
Hạnh Nga thân mến,
Yêu một người và ước nguyện được cùng người đó sống đến hết cuộc đời là niềm mơ ước của bất cứ ai sống cho sự trọn vẹn của tình yêu đó. Một lần bị phụ bạc trong tình yêu đã mang lại quá nhiều đau khổ cho em, hạnh phúc tưởng chừng đến an ủi trái tim em nhưng thật trớ trêu, trước ngày trọng đại của đời mình, người mà em tưởng sẽ gắn bó được suốt đời lại là anh cùng cha khác mẹ với em. Chị hoàn toàn thông cảm với nỗi đau của em.
Qua thư em, chị biết em yêu anh ấy, không muốn mất anh ấy và anh ấy không thể sống thiếu em nhưng điều đó sẽ không được pháp luật chấp nhận. Mặt khác, em và anh ấy có bỏ trốn để được ở cùng nhau đi chăng nữa, thì các em cũng không bao giờ được công nhận là vợ chồng và nếu như các em bị bắt gặp đang sống như vợ chồng, các em sẽ có thể bị phạt tù từ 6 tháng đến 5 năm (điều 150 BLHS năm 1999). Liệu em và anh ấy có thể suốt đời chịu đựng cuộc sống lén lút, chui lủi vậy không? Và đương nhiên là các em không thể sinh con đẻ cái rồi. Luật nước ta đã quy định như trên là để tránh sự thoái hóa nòi giống có thể gây ra do việc kết hôn giữa những người có cùng dòng máu.
Nếu em dũng cảm nhìn thẳng vào sự thật em sẽ thấy việc nhận anh không làm em mất đi anh ấy mà chỉ chuyển sang một mối quan hệ khác mà thôi. Thêm một người anh trai hay em gái trong hoàn cảnh này có lẽ là điều em và anh ấy đều không muốn nhưng sự thực là như vậy, em và anh ấy cần đối diện với vấn đề đó. Đây không phải là lúc các em lẩn trốn sự thật để chung sống với nhau nhằm thoả mãn hạnh phúc của riêng mình. Nếu các em làm vậy, không những pháp luật sẽ trừng phạt các em như chị đã nói ở trên mà còn để lại những nỗi dằn vặt trong lòng những người lớn đã gây ra lỗi lầm trong quá khứ của họ (mà chắc bấy lâu nay họ cũng đã cố gắng chuộc lại những lỗi lầm ấy, những lỗi lầm sinh ra đôi khi chỉ vì do sự nông cạn, thiếu chín chắn của tuổi trẻ). Hơn nữa, mẹ em chỉ có mình em, đã hi sinh cả cuộc đời mình để nuôi em khôn lớn, chẳng lẽ em sẵn lòng làm mẹ buồn sao? Nếu em bỏ trốn với người em yêu, ai sẽ chăm sóc mẹ khi trái gió trở trời, lúc đau yếu tuổi già? Em sẽ suy nghĩ nhiều hơn về đạo làm con, về chữ hiếu.
Thời gian em ạ, thời gian là người bạn rất tốt của chúng ta. Em hãy làm điều cần phải làm, bởi em không có lựa chọn nào khác. Phía trước em là bầu trời, chị tin là em sẽ sớm vượt qua thử thách này và nhờ đó mà em lớn hơn, trưởng thành hơn.
Chúc em khỏe.
theo VTC