Người yêu tôi ngủ với em họ ngay tại nhà tôi
Tôi gạt nước mắt và chạy trốn chính ngôi nhà của mình. Cứ nghĩ đến lúc bọn họ đang ái ân là tôi lại như phát điên lên...
ảnh minh họa
Gia đình tôi thuộc dạng khá giả. Bố mẹ và mẹ và em trai tôi đã chuyển vào Sài Gòn được một thời gian. Cò mình tôi ở trong căn nhà 4 tầng ở ngoài thủ đô Hà Nội vì tôi đang còn học dở Đại học ngoài này. Sợ tôi thui thủi một mình nên Quân( người yêu tôi) thường xuyên đến nhà chơi. Hai đứa nấu ăn chung thật vui vẻ. Tôi cũng phải nói rõ một điều là dù tự do nhưng chúng tôi vẫn giữ được khoảng cách nhất định chứ chưa dám gần gũi quan hệ trai gái như những đôi bạn trẻ yêu nhau khác.
Anh thường nói: "Muốn giữ cho em đến giây phút cuối cùng". Tôi cũng là cô gái thuộc dạng cổ hũ, phong kiến và khá nghiêm túc trong tình yêu. Nhiều hôm hai đứa ngồi xem phim rồi tâm sự đến khuya nên anh ngủ lại nhà tôi đến sáng mai đi làm luôn cho tiện.
Có thể nói anh biết làm tôi cười và mỗi khi ở bên anh, tôi thực sự rất hạnh phúc. Rồi tôi đi làm, công việc của một nhân viên văn phòng với thu nhập khá. Vì muốn được ở bên anh nên tôi quyết định lập nghiệp ngoài này luôn. Chúng tôi dự định đầu sang năm được tuổi sẽ tổ chức đám cuới để cả hai cùng ổn định.
Cách đây hơn 6 tháng, Lan (cô em họ xa) của tôi từ quê ra Hà Nội học đại học. Bố mẹ Lan xin cho nó ở tạm nhà tôi một thời gian cho đỡ phải thuê nhà tốn kém, vì dẫu sao ngôi nhà 4 tầng tôi ở cũng không hết mà. Tôi vui vẻ đồng ý vì từ nay tôi sẽ có người bầu bạn, sẽ đỡ buồn hơn.
Lan kém tôi mấy tuổi nhưng có vẻ am hiểu nhiều về thời trang và làm đẹp. Khác hẳn với tính cách trầm lặng, ít nói của tôi, Lan khá sôi nổi, cá tính và khá lôi cuốn trong những câu chuyện cười. Từ khi có Lan đến, tôi thấy vui vẻ hẳn lên. Thế nên tôi cư xử và quan tâm đến Lan như em gái ruột của mình vậy. Quân cũng rất quý Lan vì nó co vẻ rất ngoan và khéo miệng. Anh vẫn đến chơi , ở lại tâm sự và giữ thói quen ngủ lại như trước kia. Ba chúng tôi cùng ăn uống chung và nói chuyện rôm rả.
Bình thường tôi đi làm cả ngày, buổi trưa cũng ăn cơm hộp ở cơ quan, đến tối mới về. Thành ra nhà cửa tôi giao hết cho Lan dọn dẹp vì nó chỉ học một buổi chiều. Tôi khá yên tâm vì cô bé có vẻ sạch sẽ và chu đáo, đặc biệt Lan khá sành điều trong ăn mặc. Tôi phải công nhận hiếm có cô gái ở quê nào mà sành sỏi trong quần áo và trang điểm như nó. Lan hay tư vấn cho tôi mặc đồ thế nào là đẹp, cho gợi cảm. Có thể nói nhờ có Lan mà tôi biết thêm được nhiều điều.
Rồi một hôm đi làm, tôi để quên điện thoại di động ở nhà. Gần nhà nên tôi phóng xe về lấy vì không có điện thoại ở bên là tôi khó chịu và không làm được việc gì cả. Hôm ấy là thứ sáu, nhìn thấy xe của Quân, tôi biết anh vẫn cón chưa đi làm, chắc còn đang ngủ nướng. Tôi đẩy cửa phòng anh thì thật choáng váng khi Lan đang ngã ngớn trong vòng tay anh. Hai người đang làm chuyện ấy nên không để ý đến sự có mặt của tôi vào lúc này. Chỉ đến khi tôi tuột tay làm rơi túi sách, hai người mới bừng tỉnh và lỡ làng xấu hổ.
Tôi gạt nước mắt vùng chạy. Tôi đang chạy trốn chính ngôi nhà với biết bao kỷ niệm với người yêu. Vậy mà giờ đây tôi lại phải chứng kiến cái cảnh đáng xấu hổ thế này. Một bên là người yêu, một bên là cô em gái họ. Cả hai đều là những người mà tôi đã yêu thương và tin tưởng. Vậy mà đổi lại, họ nỡ lòng lừa dối và làm tổn thương tôi.
Đến tôi, tôi quay trở về nhà, Lan đã bỏ đi, chỉ còn mình Quân ngồi chờ tôi. Anh thú nhận đã trót mấy lần gần gũi Lan nhưng trong lòng anh, chỉ có một mình tôi thôi. Tôi có nên tin? Mà dẫu có tin thì đã làm sao? Anh yêu tôi mà lại làm tôi đau? Đám cưới, tình yêu trong sáng mà chúng tôi dành cho nhau bỗng chốc tan vỡ.
Trong một thời gian dài, tôi quyết định không gặp Quân, không liên lạc, để cả hai cùng xem lại tình cảm của mình. Tôi không đủ rộng lượng để có thể tha thứ cho người yêu như bao cô gái khác vẫn thường làm khi bị phản bội. Tôi xin nghỉ làm một thời gian. Tôi bay vào Sài Gòn với Bố mẹ để nguôi ngoai dần. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không phải là người có thói quen trăng hoa và cũng không phải là người dễ dãi quan hệ nhăng nhít với bất kỳ ai. Chính điều đó càng làm tôi khổ sở hơn khi anh đã chà đạp lên chính niềm tin và hy vọng của tôi về một người đàn ông mẫu mực.
Về Hà Nội, tôi nhận được bức thư Lan gửi cho mình. Nó cầu xin sự tha thứ từ tôi. Lan nói từ đầu đến cuối là do nó chủ động chứ chứ Quân yêu tôi nhiều lắm. Nó còn nói tôi đừng dại dột để mất anh ấy. Nước mắt ngắn dài, tôi xót xa không biết giừo đây sẽ phải đối mặt thế nào với sự thật. Quân là tình yêu đầu của tôi. Tôi thật sự không muốn mất anh ấy. Với lại tôi còn yêu anh ấy nhiều quá. Thiếu anh ấy, cuộc sống của tôi sẽ vô vị biết nhường nào. Tôi lại gọi điện cho anh và anh lại đến bên tôi. Nhưng chúng tôi không còn được như trước kia nữa, cả tôi và anh đều cảm thấy xa lạ. Nói đúng hơn là cứ nhìn thấy anh là cảnh tượng buổi sáng hôm ấy lại làm tôi đau lòng. Và khi tựa vào vai anh, lòng tôi lại nhơn nhác xót xa. Với tôi, vượt qua được nỗi mặc cảm khi bị lừa dối thật là khó.
Quân thành thật mong muốn nhận được sự tha thứ của tôi vì anh không thể sống thiếu tôi được nhưng trong lòng tôi đã có một vết nứt khó lành. Chúng tôi cứ giữ mối quan hệ ấy dùng dằng trong một thời gian dài. Tôi cứ tưởng thời gian sẽ dần làm tôi quên đi những gì thuộc về quá khứ nhưng không phải. Tôi vẫn cứ khổ đau dằn vặt về những gì anh đã gây ra cho tôi. Thật là khổ khi niềm tin và tình yêu mình đã dành hết cho người ta nhưng lại bị phản bội. Biết không thể tiếp tục được với Quân, tôi quyết định chia tay anh và vào Sài Gòn ở hẳn với bố mẹ. Giờ đây tôi đã có một tình yêu mới. Tôi không dám so sánh với những gì mà Quân đã dành cho tôi những dẫu sao ở bên người yêu mới, tôi có cảm giác bình yên và được tôn trọng.
Người gửi: Hàn Phi Khanh